Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 302

Phó Ngọc Hải không có lòng tốt, vậy Bạc Minh Thành anh ta thì tốt lắm sao?

Chó chê mèo lắm lông, thật là buồn cười.

Nhưng chỉ bốn giây ngắn ngủi, thang máy đã đến tầng một, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy vận may hôm nay của mình không tốt lắm, vừa này đụng phải Bạc Minh Thành, bây giờ vân trùng hợp như vậy, đụng phải Phó Ngọc Hải. : “Thật trùng hợp, cô Thẩm”

Phó Ngọc Hải mở miệng chào hỏi, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cười cười: “Đúng là trùng hợp.”

‘Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, lập tức nhấc chân đi ra thang máy.

Cô không thèm chào hỏi với Bạc Minh Thành, với Phó Ngọc Hải, cũng không cần khách sáo nói chuyện, đúng với thân phận của hai người.

“Thẩm Thanh Ngọc”

Không biết hôm nay có chuyện gì, mà không hiểu tại sao Bạc Minh Thành lại gọi cô lại, đến Phó Ngọc Hải cũng gọi cô.

Chỉ là Bạc Minh Thành thì Thẩm Thanh Ngọc có thể giả vờ như không nghe thấy, còn Phó Ngọc Hải thì không được, dù sao hai người cũng xem như bạn bè của nhau.

Thẩm Thanh Ngọc dừng chân, quay đầu về phía Phó Ngọc Hải, nhẹ cong môi: “Cậu phó, có chuyện gì sao?”

Phó Ngọc Hải liếc nhìn cô, đôi mắt đào hoa chứa ý cười.

Anh ta nhìn cô mấy giây, mới mở miệng: “Tôi không có người yêu mới.”

Đương nhiên, cũng không có người yêu cũ.

“Những lời này của cậu Phó, không nên nói cho tôi nghe.”

‘Thẩm Thanh Ngọc nhận ánh mắt của anh ta, nhìn vào sâu bên trong đôi mắt đào hoa.

Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau, ai cũng không chịu nhận thua.

Cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc chịu không nổi, vẻ mặt cô khẽ động: “Tôi về đây cậu Phó.”

“Ừm”

Phó Ngọc Hải trả lời, đứng ở đẳng kia, vẫn nhìn cô như vậy.

Không hiểu sao Thẩm Thanh Ngọc bị ánh nhìn của anh ta làm cho thấy chột dạ, nhìn thoáng qua Phó Ngọc Lam, Phó Ngọc Lam đứng bên cạnh tưởng Thẩm Thanh Ngọc có việc, nhẹ giọng hỏi một câu: “Cô Thẩm?”

Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi xấu hổ khi bị Phó Ngọc Lam hỏi một câu “cô Thẩm, lắc đầu nói: “Không có gì”

Nói xong, cô nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Lúc quay người đi, Phó Ngọc Lam nhìn thoáng hoa Phó Ngọc Hải, phát hiện ánh mắt Phó Ngọc Hải vân đang nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hình như cô ấy đã hiểu ra chuyện gì đó, lại liếc Thẩm Thanh Ngọc, phát hiện Thẩm Thanh Ngọc đã đi xa, vội vàng nhấc chân đuổi theo.

Phó Ngọc Hải đứng một chỗ, vẫn luôn nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Ngọc, thẳng đến khi cô biến mất không thấy bóng dáng mới thôi không nhìn nữa, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở thang cuốn cách đó không xa: “Sao cậu hai nhà họ Bạc cũng thích nhìn lén vậy?”

Nghe Phó Ngọc Hải nói vậy, sắc mặt Bạc Minh Thành trâm xuống, nhấc chân đi đến trước mặt Phó Ngọc Hải: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái trò gì hả, Phó Ngọc Hải?”

Phó Ngọc Hải liếc anh, cười khế một tiếng: “Tôi làm cái trò gì chứ, Bạc Minh Thành?”

Bạc Minh Thành không muốn đứng nói nhảm với Phó Ngọc Hải: “Cậu muốn chơi trò gì cũng được, nhưng Thẩm Thanh Ngọc không phải người cậu có thể tùy tiện chơi đùa! Vì trả thù tôi mà cậu đi trêu chọc Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải, cậu cũng trẻ con quá đấy” ¡ Nghe thấy lời này của anh, Phó Ngọc Hải cười một tiếng, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, mặc dù đang cười, nhưng trong đôi mắt đều là ý lạnh, mỉa mai hỏi một câu có vẻ như: không liên quan lắm: “Bạc Minh Thành, năm nay anh cũng ba mươi rồi đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK