Chương 275
Em thật sự biết sai rồi anh hai! Sau này em sẽ không kiếm chuyện với Thẩm Thanh Ngọc nữa đâu, em thật sự sẽ không làm nữa đâu anh hai! Chỉ là em giận trước đây Thẩm Thanh Ngọc nói thích anh như vậy, bây giờ lại qua lại với cậu Phó, anh hai, em phát những vật đó, cũng không phải chỉ vì bản thân mình!”
Nghe được lời Bạc Minh Tâm nói, sắc mặt của Bạc Minh Thành càng lần, anh cúi đầu nhìn Bạc Minh Tâm đang ôm lấy chân mình khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ra, mặt trầm như nước: “Thật sao?”
Anh nói xong, cười lạnh một tiếng: “Cho nên đây là lý do em lấy danh nghĩa của anh đi tổn thương Thẩm Thanh Ngọc Sao?”
Bạc Minh Tâm hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra Bạc Minh Thành tới đây không phải cầu xin cho mình.
Cô ta đưa tay lau nước mắt trên mặt, lúc này mới phát hiện, ánh mắt Bạc Minh Thành nhìn cô lạnh như băng sương.
Tim Bạc Minh Tâm run lên, không nhịn được buông lỏng tay ra: “Thật, thật xin lỗi, anh hai, không phải em cố ý…”
€ó phải cố ý hay không, trong lòng mọi người đều biết rõ, những lời cãi lại của Bạc Minh Tâm vừa cứng nhắc lại bất lực.
Bạc Minh Thành thu ánh mắt lại nhìn về phía Khanh Vệ đang cầm roi đi tới, cầm lấy cây roi từ tay anh ta, sau đó quay đầu nhìn ông cụ Bạc vẫn chưa rời đi: “Ông nội ông nói đúng, Bạc Minh Tâm thật sự thiếu dạy dỗ, anh cả không có ở đây, con làm anh hai, buổi tối hôm nay, ông cứ để cho con tự tay phạt nó đi.”
Ông cụ Bạc còn tưởng là mình nghe lầm, hơi không tin nổi nhìn Bạc Minh Thành: “Minh Thành, có phải cháu lại muốn giở trò gì với ta không? Em gái của cháu lên mạng bịa đặt lúc đầu Thẩm Thanh Ngọc là kẻ thứ ba chen vào giữa cháu và Lâm Mai Chi, bây giờ những người trên mạng đều mắng Thẩm Thanh Ngọc là kẻ thứ ba! Cho dù nói thế nào, Thẩm ‘Thanh Ngọc cũng gả cho cháu ba năm, cô ta ở nhà chúng ta, thay cháu chăm sóc ta và mẹ cháu, không có công lao.
cũng có khổ lao, bây giờ hai người đã ly hôn, thì tuyệt đối không có đạo lý chửi bới người ta như vậy.”
Những lời này, đương nhiên trước đây ông cụ Bạc sẽ không nói, nhưng thân phận hôm nay của Thẩm Thanh Ngọc đã không giống ngày xưa, Bạc Vĩnh Cơ còn có lòng để Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc kết hôn lại, đương nhiên không thể để Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc trở mặt với nhau.
Nhà họ Bạc nuông chiều Bạc Minh Tâm, Bạc Minh Thành cũng không ngoại lệ, cho nên Bạc Minh Thành nói muốn tự mình dùng gia pháp phạt Bạc Minh Tâm, đương nhiên Bạc Vĩnh Cơ không tin.
Bạc Minh Thành cũng không giải thích, chỉ nói một câu: “Khoang Vệ đứng bên cạnh nhìn, nếu cháu có một chút mềm lòng, gia pháp của gia đình, cháu sẽ tự chịu.”
Ông cụ Bạc nhíu mày, cuối cùng cũng không nói thêm gì: “Nếu đã như vậy, thì cháu tới phạt đi.”
Nói xong, ông cụ Bạc cầm cây gậy ba-toong bước từng bước rời đi.
Ông cụ Bạc rời đi, từ đường nhà họ Bạc chỉ còn lại ba người.
Bạc Minh Tâm quỳ trên mặt đất, không thể tin nổi nhìn Bạc Minh Thành: “Anh hai, anh, anh thật sự muốn ra tay phạt em?”
Bạc Minh Thành vung roi một cái, nhìn Bạc Minh Tâm quỳ trên mặt đất, trên gương mặt ngoại trừ khí lạnh, thì không còn biểu cảm gì: “Chuyện em làm sai thì phải trực tiếp gánh chịu hậu quả, chấp nhận bị phạt đi.”
Anh dứ lời, một roi đánh thẳng lên người Bạc Minh Tâm.
Roi được sử dụng trong gia pháp nhà họ Bạc được làm từ chất liệu đặc biệt, không cần dùng sức đánh cũng khiến người chịu đánh bị đau, Bạc Minh Thành quất xuống một roi, Bạc Minh Tâm gào khóc lên: “Á, đau quát! Hu hu hu, anh hai ơi em đau quái”
Cô ta vừa khóc vừa xin tha, nhưng Bạc Minh Thành đứng trước mặt cô ta, mặt không đổi vung roi.
Tiếng khóc thảm thiết của Bạc Minh Tâm gần như vang vọng khắp biệt thự, Tân Minh Tú vừa từ trên xe bước xuống đã nghe thấy tiếng Bạc Minh Tâm kêu la thảm thiết.
Bà ta đau lòng đến mức vội vàng chạy về phía từ đường, chờ bà ta chạy đến phòng thờ cúng, nhìn thấy Bạc Minh ‘Thành đang dùng roi đánh Bạc Minh Tâm, Tân Minh Tú vội vàng chạy tới ngăn Bạc Minh Thành lại: “Minh Thành, con điên rồi, đây là em gái con đấy!”