Chương 257
Những kẻ đã từng khen ngợi “Chỉ có tôi biết” hết lời nay lại mắng chửi vô cùng quá quất.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn phần bình luận đột nhiên bật cười.
Đúng thật là, những sai lâm mắc phải khi còn trẻ đều bị trừng phạt cả.
Kẻ gây ra chuyện này là ai, Thẩm Thanh Ngọc đã đoán ra.
Bạc Minh Tâm hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn cuối cùng của cô, Thẩm Thanh Ngọc cho là bản thân đã hiền lành quá rồi.
Cô nhìn những lời công kích của đám cư dân mạng dành cho mình trên điện thoại di động đột nhiên bật cười, ngẩng lên nhìn Phó Ngọc Lam: “Thư kí Phó, phiên cô hẹn gặp ông cụ Bạc giúp tôi.”
Thật lòng Thẩm Thanh Ngọc chẳng muốn gặp lại bất cứ kẻ nào của nhà họ Bạc nữa.
Nhưng Bạc Minh Tâm đã gây chuyện tày đình như vậy, cô cũng nên đáp lễ chứ.
Phó Ngọc Lam cũng chỉ mới hay tin, trong lòng cô ấy cũng thấy tức giận. Đến khi nghe được câu nói của Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Lam ngẩn ra một chút rồi mới hoàn hồn, lấy điện thoại di động ra gọi cho Bách Gia Tính.
Trần Ánh Nguyệt mới nghe chuyện từ Trần Minh Quang, chuyện do Bạc Minh Tâm gây ra.
Trần Ánh Nguyệt bùng nổ, cô ấy cúp máy rồi lập tức lái xe đến toà nhà công nghệ Vi Quang.
Trần Ánh Nguyệt bừng bừng khí thế tiến vào, lễ tân muốn cản lại nhưng chưa nói hết câu, Trần Ánh Nguyệt đã đi thẳng vào thang máy.
Trần Ánh Nguyệt muốn đánh Bạc Minh Thành chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng trước đó cô ấy quá nhát gan, Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn cô ấy so đo nên cô ấy mới nhịn.
Nhưng hôm nay thì nhịn hết nổi rồi, đánh đã rồi nói!
Rất nhanh thang máy đã dừng lại ở tầng làm việc của Bạc Minh Thành, đôi giày cao gót dưới chân lướt nhanh như gió, Lâm Nam Vũ bước ra ngăn cản lại bị Trần Ánh Nguyệt đẩy ra. Cô ấy đưa tay đẩy mở cửa phòng làm việc của Bạc Minh Thành: “Bạc Minh Thành, anh có phải đàn ông không?”
Mấy vị cấp cao đang họp trong văn phòng đều ngẩn ra, Bạc Minh Thành tối sầm mặt: “Cô Trần, đây không phải nơi để cô la lối om sòm.”
Trần Ánh Nguyệt cười khểnh: “Có phải anh tưởng rằng ‘Thẩm Thanh Ngọc nhẹ dạ nên nhà họ Bạc mấy người mới tùy ý bắt đùa cậu ấy như vậy không? Chuyện trước kia thì thôi bỏ đi, là Thẩm Thanh Ngọc mù nên mới gả cho anh, bị bắt nạt cũng là xứng đáng! Nhưng giờ hai người li hôn, mấy.
người dựa vào đâu mà còn đối xử với cậu ấy kiểu đó!”
Nói rồi, cô ấy tung đấm lao lên, tuy nhiên còn chưa đánh trúng Bạc Minh Thành đã bị anh tránh thoát. Trần Ánh Nguyệt phát điên, cầm đồ trên bàn làm việc ném vào người Bạc Minh Thành: “Bạc Minh Thành, anh đúng thật là thứ đèn ông hèn hạ, bưồn nôn nhất mà tôi từng gặp! Thẩm Thanh Ngọc thực sự mù mới thích anh hơn mười năm! Cậu ấy đúng thật là điên, vì điên nên mới thích anh bao nhiêu năm như vậy! Cậu ấy đã làm gì sai? Từ cấp hai cậu ấy đã bắt đầu…”
Trần Ánh Nguyệt nói được một nửa mới sực tỉnh, cắn răng, cầm cả chồng tài liệu lên ném vào Bạc Minh Thành rồi xoay người chạy trốn.
Cô ấy tiêu rồi, cô ấy lỡ lời rồi.
“Trần Ánh Nguyệt!”
Lúc Bạc Minh Thành phản ứng lại với câu “Thẩm Thanh Ngọc thật sự mù rồi mới thích anh mười mấy năm” của Trần Ánh Nguyệt, Trân Ánh Nguyệt đã nhận ra mình nói sai.
Cô ấy còn chưa nói xong thì đã im bặt, âm ï một trận như vậy rồi xoay người bỏ đi.
Bạc Minh Thành định ngăn lại, nhưng vừa duõi tay ra thì đã không bắt được gì.
“Lâm Nam Vũ, ngăn Trần Ánh Nguyệt lại cho tôi!”