Chương 303
“Cho nên?”
Bọn họ bằng tuổi đấy, tuổi của anh lớn, vậy tuổi của Phó.
Ngọc Hải nhỏ sao?
ồ.
“Anh đã ba mươi tuổi, sao anh còn ngây thơ như vậy, cho.
rằng tôi vẫn đang chơi trò anh cướp tôi tranh như trước đây, chuyện tôi theo đuổi ttm, từ đầu đến cuối không hề có quan hệ gì với anh cả” Phó Ngọc Hải nhìn anh, nói từng câu từng chữ.
Bạc Minh Thành không tin, anh và Phó Ngọc Hải đã làm kẻ thù của nhau nhiều năm như vậy, anh đã hiểu rõ Phó Ngọc Hải từ lâu rồi: “Cậu không cần nói những lời qua loa lấy lệ này với tôi, nếu như cậu dám động đến Thẩm Thanh Ngọc, cho dù Thẩm Quốc Vinh chịu tha cho cậu, tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”
Phó Ngọc Hải chờ anh nói xong, mới cười như không cười hỏi một câu: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, anh ly hôn với Thẩm Thanh Ngọc cũng gần tám tháng rồi đúng không?”
Những lời này của Phó Ngọc Hải giống như cây kim, đâm thẳng vào tim Bạc Minh Thành.
Nhưng mà lời nói kế tiếp của Phó Ngọc Hải, lại càng làm cho tim của Bạc Minh Thành như đóng băng: “Chỉ có thân phận chồng trước, anh không có tư cách gì quản chuyện tôi theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc cả.
Còn có, đây là lần cuối cùng tôi nói với anh Bạc Minh Thành, tôi rất nghiêm túc với Thẩm Thanh Ngọc, chính là nghiêm túc muốn đăng ký kết hôn, bạc đầu đến già.”
Sắc mặt Bạc Minh Thành hơi đổi, nhưng rất nhanh, anh đã kịp phản ứng, thu lại cảm xúc, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Chuyện kẻ phong lưu quay đầu e chỉ xảy ra trong truyện cổ tích, Phó Ngọc Hải, cậu tự giải quyết cho tốt!”
Nói xong, Bạc Minh Thành lạnh mặt quay người đi về phía quán rượu bên ngoài.
Chỉ là anh còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy giọng nói Phó Ngọc Hải truyền đến: “Bạc Minh Thành, tôi đã thích ‘Thẩm Thanh Ngọc rất nhiều năm”
Bước chân của Bạc Minh Thành dừng lại một lát, anh không quay đầu lại để phân biệt xem câu nói này của Phó Ngọc Hải là thật hay là giả.
Anh và Phó Ngọc Hải làm đối thủ nhiều năm như vậy, rốt cuộc lời này của Phó Ngọc Hải là thật hay chỉ là vì kích thích anh, chỉ cần anh quay đầu lại nhìn biểu cảm của Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành sẽ biết ngay.
Nhưng anh không quay đầu.
Bạc Minh Thành cũng không biết tại sao mình không quay đầu lại, không những anh không quay đầu mà thậm chí còn bước nhanh hơn để rời khỏi khách sạn.
Nam Thành dưới bóng đêm có ánh đèn rực rỡ, tựa như đâu đâu cũng có người.
Lúc xe dừng lại, Bạc Minh Thành mới phát hiện mình đã lái xe đến khu vực ngoại thành trong vô thức.
Vùng ngoại thành rất yên tĩnh, ngoài tiếng xe đi ngang qua đường, anh không nghe thấy những âm thanh khác.
Bạc Minh Thành dứt khoát lái xe đến chỗ đất trống trước cửa một quán cơm nhỏ ở bên cạnh rồi dừng lại, hạ cửa kính xe xuống, cúi đầu đốt một điếu thuốc.