Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 177

Khuôn mặt Bạc Minh Thành lạnh lếo, không để ý đến Châu Du Dân, tay cầm điện thoại gọi cho Lâm Nam Vũ.

Hơn mười một giờ đêm, đột nhiên Lâm Nam Vũ nhận được điện thoại của Bạc Minh Thành, người lập tức bị đánh thức: “Tổng giám đốc Bạc?”

“Giúp tôi điều tra người bỏ thuốc tôi bốn năm trước, rốt cuộc là ai?”

Lâm Nam Vũ ngơ ngác, kịp phản ứng, chút buồn ngủ còn sót lại lập tức mất sạch: “Được rồi, tổng giám đốc Bạc, tôi lập tức đi điều tra!”

Nói xong, Lâm Nam Vũ trực tiếp đứng dậy khỏi giường, cầm điện thoại di động bắt đầu tìm người điều tra chuyện bốn năm trước.

Bạc Minh Thành nhìn thấy Phó Ngọc Hải trước mặt, mắt đen lạnh như băng.

Phó Ngọc Hải nhìn Bạc Minh Thành, trên mặt cũng không có nụ cười hững hờ như ngày xưa, bên trong cặp mắt đào hoa đầy lạnh lẽo: “Bạc Minh Thành, đánh một chầu thế nào?”

Anh ta nhìn Bạc Minh Thành ngứa mắt đã lâu.

Bạc Minh Thành cười lạnh một tiếng: “Đi đâu?”

Hôm nay trong lòng anh cố gắng đè nén, bất kể như thế nào đều không phát tiết ra.

Uống rượu vào người càng sầu, tìm Châu Du Dân tới, dăm ba câu của anh ta càng làm trong lòng anh không dễ chịu.

Hiện tại Phó Ngọc Hải tự mình đến trước mặt, Bạc Minh Thành cũng không muốn nhịn nữa.

“Đi theo tôi.”

Phó Ngọc Hải nhìn Bạc Minh Thành, hừ lạnh một tiếng, lập tức quay người về xe.

Châu Du Dân nhìn bóng lưng Phó Ngọc Hải, vội vàng nhìn về phía Bạc Minh Thành: “Minh Thành, cậu đang giỡn à?”

Người đã lớn thế này, làm sao một lời không hợp lại đánh nhau?

Vậy đến lúc đó anh ta hô ủng hộ tốt hay là hô không ủng hộ mới được đây?

Bạc Minh Thành lười nói nhảm với anh ta, đưa tay kéo anh ta: ‘Lái xe đuổi theo cho tôi!”

Châu Du Dân nghe anh nói như vậy thì vui vẻ: “Ồ, cậu còn nhớ mình uống rượu à?”

Bạc Minh Thành trực tiếp đạp anh ta một cước, Châu Du Dân vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa người đã ngã xuống đất. Sau khi đứng vững, anh ta căn răng nhìn Bạc Minh Thành dưới ánh đèn mờ nhạt, cuối cùng vẫn nhịn: “Được rồi, tôi nợ cậu!”

Phó Ngọc Hải cũng không đi xa, thời gian này còn mở cửa buôn bán đấy, ngoại trừ quán bar hay quán ăn khuya thì cũng không có nơi khác.

Thật ra sân bãi thích hợp đánh nhau rất nhiều, tìm nơi trống trải ít người là được.

Anh ta lái xe lái đến gần bờ sông, ban đêm hơn mười hai giờ, gần bờ sông đã không còn ai tản bộ Phó Ngọc Hải cởi áo khoác, cởi hai cúc áo trên cổ áo sơmi ra, xuống xe đứng ở dưới đèn đường nhìn Bạc Minh Thành theo đuôi bước xuống từ trên xe, anh ta kéo ống tay áo lên, vọt thẳng đi qua vung một quyền với anh: ‘Bạc Minh Thành, tôi nhịn anh lâu rồi!”

“Thật sao? Tôi cũng nhịn cậu đã lâu, Phó Ngọc Hai Hai người nói đánh là đánh, Châu Du Dân vừa mới chuẩn bị xuống xe bị dọa đến vội vàng lên xe ngồi yên lặng xem. 2 Hai người bên ngoài anh một quyền tôi một cước, nhìn ra được đều dùng sức, ai cũng không muốn buông tha ai.

Anh ta cũng không dám xuống khuyên can, lỡ như không khuyên được, còn bị làm tấm chắn ở giữa, không phải người bị thương là anh ta à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK