Chương 216
Mặt mũi này, vẫn phải cho.
‘Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua vào Phó Ngọc Lam: “Năm phút sau tôi sẽ xuống tới.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, nhìn về phía Phó Ngọc Lam: “Phương án làm xong chưa?”
Phó Ngọc Lam lắc đầu: “Giám đốc Tân nói, phải tới hai giờ.”
‘Thẩm Thanh Ngọc đứng dậy cầm áo khoác trên ghế: “Chị đã biết, trước khi chị trở về, bỏ phương án trên bàn chị nhé.”
“Được rồi, cô Thẩm”
‘Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu, lúc đi đến bên cạnh Phó Ngọc Lam, đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc nghĩ đến gì đó: “Thư ký Phó, cùng nhau ăn cơm trưa không?”
Phó Ngọc Lam có thể ở làm thư ký bên cạnh Thẩm Quốc Vinh, tất nhiên phản ứng rất nhanh, trước khi đến cô nghe nói xe của cậu Phó ở dưới lầu, không cần nghĩ cũng biết, Phó Ngọc Hải nhất định là đến tìm Thẩm Thanh Ngọc ăn cơm.
Phó Ngọc Lam nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc, vội vàng lắc đầu: “Buổi trưa em còn có việc, cô Thẩm.”
3ul| all 979 8 ‘Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại, cười nhạt nhìn cô ấy: “Chị thấy em có hơi sợ đó?”
Thẩm Thanh Ngọc cười, vỗ vai Phó Ngọc Lam một cái: “Được thôi, không cần đi cùng chị, em cũng đi ăn cơm trước đi”
Phó Ngọc Lam bị Thẩm Thanh Ngọc nhìn đến hơi chột dạ, trên mặt lại tỉnh táo bình tĩnh: “Được ạ, cô Thẩm”
‘Thẩm Thanh Ngọc cũng không vạch trần cô ấy, giãm giày cao gót tiến vào thang máy.
Cô bị cảm còn chưa hoàn toàn tốt, cái mũi còn hơi không quá dễ chịu, trong thang máy có mùi nước hoa, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi gay mũi, thả lỏng mũi, cô không nhịn được hắt hơi một cái.
May mắn thang máy xuống lầu một rất mau, Thẩm Thanh Ngọc bước nhanh ra thang máy, vừa đi ra cổng công ty đã thấy Phó Ngọc Hải đứng ở bên cạnh xe.
Hôm nay Phó Ngọc Hải đổi một chiếc xe, người luôn thích lái xe sang đột nhiên đổi thành một chiếc Mercedes-ben bình dân, nếu như không phải anh ta đứng ở bên cạnh xe thì có thể Thẩm Thanh Ngọc phải tìm một hồi mới tìm được người.
Thấy cô đi tới, Phó Ngọc Hải kéo cửa xe ra: “Khí sắc tốt hơn nhiều.”
‘Thẩm Thanh Ngọc nghiêng người vào trong xe: “Cảm ơn.”
“Có lẽ ăn xong bữa cơm này với tôi, em sẽ không muốn cảm ơn nữa.”
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô, bên trong cặp mắt đào hoa nổi lên ý cười nhẹ.
‘Thẩm Thanh Ngọc bị anh ta nhìn như vậy chỉ cảm thấy mình sắp bị anh ta nhìn thấu, cô thu nét mặt lại, đè ánh mắt xuống tránh khỏi anh ta.
Phó Ngọc Hải cười một tiếng, vòng qua trên ghế lái xe.
Thật ra Bạc Minh Thành cũng không phải hoàn toàn lừa gạt ông cụ Bạc, đúng là anh có một bữa tiệc.
Chỉ là anh lộ mặt một chút là để lại cho Lâm Nam Vũ xử lý, bản thân mình trực tiếp ra phòng bao.
Phượng Minh Hiên có tính riêng tư rất tốt, phòng bao là độc lập, từ phòng bao đi ra chính là đường lát đá xanh, đang là xuân về hoa nở mùa, cây liễu bên ngoài hành lang gấp khúc nở rất xinh đẹp.
Đây đúng là hoàn cảnh tốt, thế nhưng Bạc Minh Thành lại không có lòng dạ đi thưởng thức.
Đi dọc theo hành lang gấp khúc là một đình nghỉ mát nhỏ, là khu để hút thuốc, Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua, ánh mắt ngừng lại, nhấc chân đi tới.