Mục lục
Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 240

Nói đến váy, Trần Ánh Nguyệt càng tức: “Đám Bạc Minh ‘Tâm cũng quá ác độc, họ động tay động chân trên váy, đã phá hỏng đường may, chỉ cần cậu thay cái váy kia, đi được mấy bước, chiếc váy sẽ trực tiếp bị rách ra! Họ muốn cậu xấu mặt ở đây!”

Chiếc váy bị rách ra trong tiệc tối, chuyện này không chỉ bị xấu mặt đơn giản như vậy.

Nếu như buổi tối hôm nay Thẩm Thanh Ngọc thật sự bị dính chiêu, vậy sau này cô Thẩm trong vòng tròn sợ là sẽ thành trò cười cho người khác trong tối nay.

Nhưng đám Bạc Minh Tâm cũng quá ngây thơ rồi, không nói mưu kế của bọn họ bị Trân Ánh Nguyệt nghe được, dù Trần Ánh Nguyệt không nghe thấy, nếu như váy của Thẩm ‘Thanh Ngọc bị làm dơ, cô cũng sẽ không tay, cô trực tiếp chào tạm biệt người nhà họ Từ, rời sân sớm, không cần gặp hay không muốn gặp, đây không phải là tốt hơn sao?

” Bạc Minh Tâm thật là không nhớ cú đánh lần trước! Lần trước cô ta tìm người vu cáo cậu bị chú Thẩm bao nuôi, cô †a công khai xin lỗi mất mặt còn chưa đủ lớn sao?”

Trần Ánh Nguyệt càng nghĩ càng giận, đưa tay cầm hai ly rượu đỏ từ người giúp việc đi ngang qua: “Không được, tớ quá tức giận, tớ phải đi dạy dỗ đám rác rưởi kia mới được!”

Thẩm Thanh Ngọc đưa tay kéo Trần Ánh Nguyệt lại: “Cậu dự định dạy dỗ họ thế nào?”

¡ rượu đỏ mảng cô ta à! Dù sao buổi tối hôm nay người biết tớ không có mấy ai, nhưng cô chiêu nhà họ Bạc, ai không biết đâu?”

“Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm?”

Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, cười nhạt nhìn Trần Ánh Nguyệt.

ậu còn cười tớ à? Tớ còn không phải là vì cậu! Cô ta muốn xuống tay với cậu đó? Có vẻ giống như cậu không hề tức giận nhỉ?”

Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: “Có gì phải tức giận, tức giận vì chuyện chưa xảy ra, không đáng.”

Trần Ánh Nguyệt bị Thẩm Thanh Ngọc ngăn lại, cũng tỉnh táo hơn nhiều: “Chuyện này cũng không giống tính cậu, mau nói, cậu đã nghĩ ra cách gì?”

Thẩm Thanh Ngọc liếc đám Bạc Minh Tâm và Tô Nguyệt Lăng từ lầu hai xuống cách đó không xa, cong môi nở nụ cười: “Họ muốn để tớ xấu mặt như thế, vậy tớ sẽ theo mong muốn của họi”

Trần Ánh Nguyệt đã lâu không thấy Thẩm Thanh Ngọc lộ ặ n trước Thẩm Thanh Ngọc lộ ra vẻ mặt như thế, mấy người kia bị hố vô cùng thê thảm.

Trần Ánh Nguyệt lập tức cũng phấn khởi theo: “Ồ, vậy tớ an Vị xem kịch hay!”

Thẩm Thanh Ngọc cười, nghiêng đầu nhẹ giọng nói một câu bên tai Trần Ánh Nguyệt.

Trần Ánh Nguyệt nghe xong, suýt chút không nhịn được cười ha hả!

Vẫn là Thẩm Thanh Ngọc thông minh!

Trâu bò!

Sau khi Trần Ánh Nguyệt nghe xong Thẩm Thanh Ngọc dặn dò thì vui vẻ rời đi, lúc này Phó Ngọc Hải mới đi tới: “Hình như tâm trạng của cô Trần chuyển biến có hơi nhanh.”

Thẩm Thanh Ngọc cười: “Tính cách cô ấy chính là như vậy.”

Phó Ngọc Hải đưa tay giúp Thẩm Thanh Ngọc vén tóc ra sau tay, động tác rất tự nhiên tùy ý, làm xong anh ta còn thu hồi tay, dường như chưa xảy ra chuyện gì: “Tâm trạng em tốt thì nên vui vẻ một chút.”

Nếu đối phương đã làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô cũng không so đo, Thẩm Thanh Ngọc cong môi: “Bởi vì đợi chút nữa có trò hay để xem.”

Vừa rồi một màn kia, Bạc Minh Thành cách đó không xa thấy rất rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK