Chương 315
Cô ấy cũng không cố ý, nhưng con người thì ai mà chẳng thích hóng hớt.
‘Thẩm Thanh Ngọc hoàn toàn không tin cô ấy, lúc nói chuyện, hai người đã đến cửa phòng bệnh của Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải đã tỉnh rồi, bác sĩ nói không kiểm tra ra vấn đề gì, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, đều là vết thương ngoài da cả.
Phó Ngọc Hải nằm trên giường bệnh, vết thương trên khóe miệng đã được xử lý, bên má trái bị Bạc Minh Thành đấm một cú đã có thể thấy rõ vết bầm.
Thấy Thẩm Thanh Ngọc đi vào, Phó Ngọc Hải đặt điện thoại xuống: “Xin lỗi”
Trần Ánh Nguyệt bên cạnh nghe Phó Ngọc Hải nói câu này thì cười giễu một tiếng: “Anh Phó, anh cũng giỏi thật, tối nay là dịp gì chứ, không ngờ anh lại đánh nhau với Bạc Minh Thành. Anh đánh thì cứ đánh đi, nhưng vẫn đánh không lại.”
“À, tôi không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy anh mất mặt quá.”
Thẩm Thanh Ngọc ở bên cạnh cũng không ngăn mấy lời chế giễu của Trần Ánh Nguyệt, cô nở nụ cười nhàn nhạt, hệt như đang xem kịch.
Phó Ngọc Hải cũng không để bụng những lời Trần Ánh Nguyệt nói, anh ta chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Em vẫn chưa trả lời tôi câu hỏi của tôi.”
Phó Ngọc Hải vừa thốt ra câu này, Trần Ánh Nguyệt bên cạnh lập tức nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Câu hỏi gì đấy?”
‘Thẩm Thanh Ngọc nhớ đến những lời Phó Ngọc Hải đã hỏi bên tai cô, rõ ràng hơn nửa tiếng trôi qua rồi nhưng dường.
như cô vấn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông.
“Không có gì.”
‘Thẩm Thanh Ngọc đáp một tiếng, sau đó nhìn Phó Ngọc Hải: “Tôi tin”
Dung Lam Lê là chị dâu anh ta mà, đã biết từ lâu rồi.
Thẩm Thanh Ngọc lại nhìn Phó Ngọc Hải: “Anh Phó đã không sao, vậy tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa”
“Đợi đã”
Thẩm Thanh Ngọc vừa xoay người, Phó Ngọc Hải phía sau đột nhiên gọi cô dừng lại.
Thẩm Thanh Ngọc khế cau mày: “Anh Phó còn việc gì khác sao?”
Tối nay xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng cô vốn đã không tốt.
“Tôi đói rồi, cô Thẩm không ngại xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua chút đồ ăn giúp tôi chứ?”
Anh ta nói xong, ngập ngừng rồi lại bổ sung một câu: “Tất nhiên, nếu ngại thì cũng không sao, không phải là tôi không thể nhịn”
Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh cảm thấy tên Phó Ngọc Hải này đúng là mặt dày: “Vậy anh nhịn đi!”
Nói xong, Trần Ánh Nguyệt kéo Thẩm Thanh Ngọc, dứt khoát rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đi một mạch ra khỏi bệnh viện, thời gian chưa đến mười phút, hai người đã quay lại xe.
Trần Ánh Nguyệt ngồi vào xe, nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại không vào.
Trần Ánh Nguyệt sững người: “Chắc không phải cậu thật sự sẽ đi mua đồ ăn cho anh ta đấy chứ?”
“Cậu về trước đi”
‘Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì bảo tài xế lái xe.
“Này Tiểu Ngũ, cậu quan tâm anh ta làm gì chứ…”
Thẩm Thanh Ngọc không trả lời, cô xoay người đi về phía cửa hàng tiện lợi hai tư giờ ở bên kia đường.
Không phải lòng tốt Thẩm Thanh Ngọc trỗi dậy, cô chỉ nhớ cách đây không lâu lúc cô bị cảm, là Phó Ngọc Hải đã đưa cô đến bệnh viện.
Chỉ xem như trả lại anh ta một ân tình thôi.
Hơn nữa, Phó Ngọc Hải bị đánh bầm mũi sưng mặt, vừa rồi lúc anh ta nói câu ‘cũng không phải tôi không nhịn được, mặc dù vẫn mang theo ý bông đùa, nhưng vẻ cô đơn trong mắt không làm giả được.