Tô Vũ nằm trên giường vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, ai đang khống chế công ty đầu tư đó?
Mà ngay cả Tô Vũ, người có khả năng thông thiên cũng không ngờ rằng vào thời điểm này mọi thứ đều liên quan đến đồ đệ nhỏ của mình. Và đây chính là lý do tại sao Tiêu Tuyết Ny không giải thích trước.
Cô ấy lo sau khi giải thích thì sư phụ của mình sẽ không đồng ý, vì vậy cô ấy chỉ có thể âm thầm trợ giúp theo cách này.
Nhưng điều cô ấy không biết là điều này khiến Mã Hiểu Lộ sợ hãi, đôi khi bất ngờ ngoài ý muốn có thể biến thành kinh hãi.
Kể từ khi biết ngày mai mình sẽ đến gặp Phùng Chí Viễn, Mã Hiểu Lộ cảm thấy lo lắng như sợ bị giáo viên gọi đến văn phòng khi còn học tiểu học.
Cô tự hỏi trong lòng rốt cuộc mình nên nói gì vào ngày mai khi họ gặp mặt, nếu bên kia hỏi một số câu hỏi nên trả lời cẩn thận như thế nào.
Không thể không nói, ở những phương diện này, Mã Hiểu Lộ thật sự còn quá non nớt.
“Được rồi, em đừng cứ lặp đi lặp lại ở đó nữa, ngày mai cần nói những gì thì cứ nói như thế đó, như thường lệ là được. Nếu người ta đã chủ động liên hệ với chúng ta, điều đó có nghĩa là bên kia có ý định hợp tác với chúng ta. Em không thể hạ thấp phong thái của mình, các nguồn lực công ty tiếp nhận hiện nay đã đủ để cạnh tranh với nhiều công ty lớn, thế nên em cứ thả lỏng bản thân là được rồi.”
Tô Vũ chắp tay gối ra sau đầu, thái độ bình thản.
Mã Hiểu Lộ thở dài, xoay người ngồi khoanh chân trên giường, sau đó thay đổi tư thế, nằm trên đùi Tô Vũ nói: “Đối phương là một công ty đa quốc gia lớn, công ty như vậy phải có rất nhiều quy tắc, yêu cầu đối với đối tác phải rất cao.
Thật ra em không có nhiều hy vọng lắm, có thể đạt được mối quan hệ hợp tác thì tốt, nhưng nếu không đàm phán được cũng không sao, cứ coi như là nhìn thấy thế giới đi, em cũng biết thêm một công ty lớn trông như thế nào.”
Nói xong, Mã Hiểu Lộ dường như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt tà ác. Tiến tới càng ngày càng gần anh hơn rồi hỏi:
“Em còn đang nghĩ làm sao lại kỳ lạ như thế, thế mà em lại quên mất anh. Đây đều là do anh sắp xếp đúng không?”
Hôm nay Mã Hiểu Lộ bận rộn đến mức không có thời gian suy nghĩ tại sao mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Mãi đến bây giờ cô mới nghĩ tới, bởi vì Tô Vũ đã không còn là Tô Vũ trước đây nữa, cho nên cho dù bây giờ anh có làm gì đi chăng nữa, đối với Mã Hiểu Lộ mà nói cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dù sao thì bệnh cúm mới trước đó cũng là chuyện lớn như vậy, Tô Vũ thậm chí còn không có chút ý định khoe khoang, có thể thấy được người này kín đáo đến mức nào.
Tô Vũ ngả người ra sau, rụt rè nói: “Em làm sao thế? Chuyện này làm sao có thể là do anh sắp xếp được? Nếu anh có bản lĩnh đó, vậy anh còn để em vất vả thế làm gì? Ngồi ở nhà đếm tiền là được rồi.”
Về vấn đề này, chỉ cần Tô Vũ không thừa nhận, Mã Hiểu Lộ không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Tô Vũ đã âm thầm sắp xếp tất cả chuyện này.
Thật ra cô cũng không cần phải tìm hiểu rõ ràng, dù sao đối với cô và công ty cũng không phải chuyện gì xấu.
Tô Vũ biết chuyện gì đang xảy ra với các công ty nhỏ khác, nhưng điều duy nhất anh không hiểu là công ty đa quốc gia lớn kia.
Không cần hỏi cũng biết chuyện này không liên quan gì đến Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành. Sau khi suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng không có kết quả cho nên Tô Vũ cũng không thèm suy nghĩ nữa, anh có suy nghĩ giống như Mã Hiểu Lộ, dù sao cũng không phải chuyện xấu.
......
Năm ngày sau, tại thành phố Kim Lăng, trong đại viện của nhà họ Thiện, Thiện Bản Thanh ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế bành trong phòng chính.
Trong tay ông ấy cầm viên đá hoa mai mua từ Tô Vũ cách đây không lâu. Chỉ là lúc này viên đá này đã bị vỡ thành bảy, tám mảnh trong tay ông ấy, không thể ghép lại với nhau được nữa.
Trong khoảng thời gian này, kể từ khi Thiện Vũ Băng đeo viên đá hoa mai này, tình trạng thể chất của cô bé ngày càng tốt hơn. Khí sắc cũng dần trở lại bình thường.
Cô gái nhỏ có tâm trạng vui vẻ và muốn ra ngoài chơi. Nghĩ đến trước đây cháu gái bị bệnh tật hành hạ, hiếm khi có cơ hội rời khỏi sân.
Thiện Bản Thanh cũng rất đau lòng nên đồng ý cho cô bé ra ngoài, nhưng bây giờ ông ấy đã hối hận về quyết định của mình.
Mặc dù Thiện Vũ Băng được bảo vệ bởi các lực lượng đặc biệt từ ba quân khu nhưng vẫn không thể chống chọi được với những tai họa từ con người.
Xe của Thiện Vũ Băng đã va chạm với một chiếc xe tải chở đầy thanh thép trên đường.
Tài xế lái xe và ba chiến sĩ đặc chủng tử vong tại chỗ.
Còn Thiện Vũ Băng ngồi ở ghế phụ, hơn chục thanh thép xuyên qua kính chắn gió sượt qua má cô bé nhưng cô bé không hề hấn gì.
Chỉ là viên đá hoa mai đeo trên cổ bị vỡ thành nhiều cánh hoa. Điều này khiến Thiện Bản Thanh hoàn toàn tin rằng chính viên đá này đã cứu mạng cháu gái quý giá của mình.
Tuy nhiên, mặc dù Thiện Vũ Băng không bị thương tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi, nhưng cô bé vô cùng sợ hãi.
Danh Sách Chương: