Đến lúc đó, anh ta sẽ không cho kẻ phản bội ấy cơ hội nữa, trơ mắt nhìn cô ta chết trước mặt mình.
Hiện tại, thấy Mã Hiểu Lộ xuất hiện, Thân Kiến Quốc không rảnh quan tâm xem có phải cô ta giở trò đánh tráo hay không, cứ tạm thời ứng phó tên háo sắc Điền Quốc Văn này đã rồi tính sau.
“Hiểu Lộ... Hiểu Lộ.” Nghe thấy có người đang gọi mình, Mã Hiểu Lộ nhìn quanh.
Sau đó, cô trông thấy Thân Kiến Quốc tươi cười chạy về phía mình.
Thấy Thân Kiến Quốc chạy về phía mình, Mã Hiểu Lộ cau mày, bản thân cô thật sự không có ước mơ làm ngôi sao.
Có điều cô biết người khác đều gọt đến nhọn cả đầu muốn tiến vào giới giải trí cũng chẳng có cơ hội. Tại sao khi đến lượt mình lại biến thành người khác chạy theo bảo cô tiến vào giới giải trí vậy? Cứ như mình thật sự có nhiều tiềm lực vậy.
“Anh Thân, có chuyện gì không?” Mã Hiểu Lộ vuốt tóc của mình rất lịch sự hỏi.
Thân Kiến Quốc cười nói: “Hiểu Lộ à, lúc nãy nói chuyện với Mộng Nhã thế nào rồi? Cô ấy đã nói rõ mọi chuyện với cô chưa?”
Lúc nãy Triệu Mộng Nhã lải nhải, đến bây giờ Mã Hiểu Lộ vẫn chưa hoàn hồn lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có điều cô có dự cảm, USB mà Triệu Mộng Nhã đưa cho cô kia rất quan trọng, không thể để cho người khác biết, dù là Thân Kiến Quốc cũng không được.
Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: “Cô ấy đã nói một tràng dài nhưng tôi nghe không hiểu, cũng không biết cô ấy muốn bày tỏ điều gì.”
Nghe giọng điệu của Mã Hiểu Lộ, Thân Kiến Quốc suy đoán hẳn là Triệu Mộng Nhã đã nói lướt qua một số chuyện với cô. Có điều bây giờ Băng Linh Hàn Tàm trên người Mã Hiểu Lộ vẫn chưa phát tác, do đó hẳn là cô vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra.
Có thể nói bây giờ Mã Hiểu Lộ là một nhân vật nguy hiểm, bởi vì cô đã biết bí mật của mình. Mà một khi công bố bí mật này ra bên ngoài, mình sẽ thất bại thảm hại. Thế là Thân Kiến Quốc đã khống chế cô ngay tức khắc.
“Ha ha! Cô vẫn chưa tiến vào giới này nên vẫn chưa biết rõ về một số chuyện ở bên trong. Thế này đi, ở chỗ của tôi có một nhân vật quan trọng, cô hãy qua đó gặp mặt tán gẫu với ông ấy đi. Ông ấy sẽ nói cho cô biết về một số chuyện trong giới diễn viên, đến lúc đó cô sẽ hiểu thôi.”
Ở nơi đông người, Thân Kiến Quốc chỉ có thể vừa dỗ vừa lừa Mã Hiểu Lộ.
Có điều lần này dường như Mã Hiểu Lộ đã mất đi hứng thú, lắc đầu đáp: “Anh Thân, tôi thật sự không có hứng thú về chuyện tiến vào giới diễn viên. Tôi chỉ là một người mê phim của Triệu Mộng Nhã mà thôi, chứ không có thiên phú về phương diện này. Nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Dứt lời, Mã Hiểu Lộ định rời đi, có điều Thân Kiến Quốc lại sốt sắng giữ cô lại: “Ơ kìa, sao cô nói đi là đi thế hả? Giới này đặc sắc lắm, nếu cô không thử nghiệm, chắc chắn sau này sẽ hối hận đó. Vả lại chỉ đi tán gẫu thôi mà. Nếu cô thật sự không cảm thấy hứng thú thì mọi người cứ coi như kết bạn với nhau. Mộng Nhã cũng đang ở đấy.”
Vừa nghe thấy Mộng Nhã cũng đang ở đấy, trái lại đã thành công khơi gợi niềm hứng thú của Mã Hiểu Lộ. Vừa hay cô cũng muốn hỏi thử xem rốt cuộc ban nãy Triệu Mộng Nhã nói những lời kia với cô là có ý gì.
“Thôi được rồi.”
Sau đó Mã Hiểu Lộ theo Thân Kiến Quốc tiến vào một căn phòng khá yên tĩnh.
Đợi đến khi tiến vào trong Mã Hiểu Lộ mới cau mày, bởi vì cả phòng chẳng hề có bóng dáng của Triệu Mộng Nhã, thế là cô quay đầu nhìn Thân Kiến Quốc: “Anh Thân, Triệu Mộng Nhã đâu?”
Lúc này Thân Kiến Quốc đã nở nụ cười hồ ly gian xảo.
Anh ta nhẹ nhàng duỗi tay đóng cửa phòng lại, rồi nhìn Mã Hiểu Lộ đáp: “Tôi cũng chẳng biết Triệu Mộng Nhã đã đi đâu rồi. Có điều tôi tin rằng cô nhất định sẽ thích nơi này.”
Mã Hiểu Lộ vừa nhìn đã biết mọi chuyện không ổn, thế là rút điện thoại ra định gọi cho Tô Vũ.
Nhưng Thân Kiến Quốc không cho cô cơ hội này, sau khi nháy mắt ra hiệu với hai người đàn ông ở bên cạnh, hai gã đó đã bước tới giật lấy điện thoại của Mã Hiểu Lộ, rồi ép cô ngồi xuống sofa ngay.
“Mấy người là ai? Thả tôi ra!” Mã Hiểu Lộ ra sức vùng vẫy.
Thế nhưng một cô gái yếu ớt làm sao có thể vùng vẫy thoát khỏi tay hai người đàn ông cơ chứ?
Cùng lúc đó, Điền Quốc Văn cũng đứng dậy, liếc nhìn Mã Hiểu Lộ đang ngồi trên sofa, rồi quay đầu nói với Thân Kiến Quốc: “Đây không phải là Triệu Mộng Nhã à?”
Thân Kiến Quốc nịnh nọt nhìn Điền Quốc Văn, hơi khom người nói: “Trưởng khu Điền, thật ngại quá. Hôm nay Triệu Mộng Nhã không được khỏe. Đây là món khai vị, bảo đảm sẽ khiến ngài hài lòng.”
Điền Quốc Văn xoay người lại nhìn Mã Hiểu Lộ. Ông ta vốn cho rằng Thân Kiến Quốc chỉ tùy ý tìm một cô gái để qua loa cho xong chuyện với ông ta.
Ai dè sau khi nhìn kỹ lại mới biết Thân Kiến Quốc này đã có dụng tâm. Nhưng thấy dáng vẻ của Mã Hiểu Lộ như thể cưỡng ép con gái nhà lành, chẳng hề cam tâm tình nguyện.
Nếu làm xong chuyện mà bị bại lộ thì không hay, thế là Điền Quốc Văn nói với Thân Kiến Quốc: “Dưa hái xanh không ngọt, cậu đang hại tôi đấy.”
Danh Sách Chương: