Thẩm Ngạo đập bàn nghiến răng đứng dậy, trước đây Từ Thiên Thành tập kích ông ta, ép ông ta rơi xuống biển suýt mất mạng. Trong lòng ông ta vẫn luôn đè nén cơn tức này khó mà nguôi ngoai.
“Được, vậy thì theo quy tắc làm việc do ông Diêm đặt ra. Tôi muốn đấu với ông.” Thẩm Ngạo cởi áo vest trên người ra ném xuống sàn, chỉ vào Từ Thiên Thành nói.
Làm sao Từ Thiên Thành lại không biết, hồi còn trẻ Thẩm Ngạo từng đi lính vài năm, dù gì sức lực cơ thể cũng bày ra đó.
Trong khi ông ta quanh năm bị rượu và gái đẹp vét sạch cơ thể, e rằng chưa đến hai chiêu đã bị Thẩm Ngạo đánh ngã xuống sàn.
“Ha ha ha. Ông chủ Thẩm, đây không phải là quy tắc do ông Diêm đặt ra. Tôi biết hôm nay ông muốn so chiêu, không sao, tôi đã tìm người đến cho ông luyện tay rồi đây. Simon, cậu đến rèn luyện với ông chủ này đi.” Từ Thiên Thành thấy Thẩm Ngạo giơ tay lên thì nói với người da đen ở đằng sau.
Sau khi người phiên dịch nói vài câu vào tai Simon, anh ta đã khởi động vai, lộ ra hàm răng trắng sáng, khinh bỉ nhìn Thẩm Ngạo đang bước ra.
Sau đó Từ Thiên Thành rất thức thời lui xuống, miệng ngậm xì gà. Có một người lấy bật lửa ra châm lửa cho ông ta.
Simon giơ tay lên ngoắc về phía Thẩm Ngạo, sau đó cực kỳ khinh bỉ nhổ nước bọt xuống sàn, bày ra tư thế bảo Thẩm Ngạo mau đến đây.
Thấy Thẩm Ngạo đã bị Simon chọc giận thành công, trong lòng Từ Thiên Thành mừng rỡ: Chỉ dựa vào mấy người các ông mà cũng dám nói chuyện dùng quy tắc làm việc của ông Diêm à. Hôm nay tôi sẽ cho ông thấy quy tắc của ông Diêm là gì.
Simon này là tội phạm truy nã của rất nhiều quốc gia trên thế giới, tất nhiên sẽ không sợ bị Trung Quốc truy nã lần nữa. Từ Thiên Thành đã bỏ ra một khoản tiền lớn tìm kiếm anh ta, chỉ để Thẩm Ngạo chết trên du thuyền này.
Sau đó dù là nhân chứng hay vật chứng đều có thể chứng minh, trong cuộc tụ họp lần này, Simon - tội phạm truy nã quốc tế đã xuất hiện ám sát Thẩm Ngạo. Dù gì quãng thời gian trước Thẩm Ngạo cũng bị ám sát một lần.
Mượn cơ hội này đẩy lên người Simon một cách hợp tình hợp lý. Sau đó lại sắp xếp cho Simon cao chạy xa bay. Vậy thì Từ Thiên Thành ông ta cũng sẽ có lời giải thích đối với ông Diêm.
Phải nói rằng hai người này đều đã đấu đá lẫn nhau ở trên giang hồ mấy chục năm rồi. Nếu không có một tí thủ đoạn thì làm sao có thể khiến đàn em tín phục.
Mà Thẩm Ngạo cũng vì tràn đầy lửa giận đối với Từ Thiên Thành, nên mới cho rằng Từ Thiên Thành không dám làm gì mình. Nếu ông ta có thể bình tĩnh suy nghĩ thì tốt rồi.
Hoặc nói cách khác là có thể đổi vị trí để cân nhắc thì Thẩm Ngạo sẽ hiểu. Nếu Từ Thiên Thành đã mời ông ta đến đây, hơn nữa còn lấy hợp đồng bất hợp lý như thế ra.
Rõ ràng là đang muốn chọc giận ông ta. Không những thế sau khi nhìn thấy Simon.
Thẩm Ngạo cũng hơi bình tĩnh lại, ngẫm kỹ lại cảm thấy hơi sợ.
Khả năng cao Từ Thiên Thành sẽ mượn tay Simon để giết mình, sau đó giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, đổ hết mọi chuyện lên đầu anh ta.
Tất nhiên thành phố Tân Hải cũng sẽ rơi vào tay ông ta.
Đối mặt với hành động khiêu khích của Simon, A Tứ đã tiến lên một bước, chắn trước mặt Thẩm Ngạo.
Đây đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình. Lúc mọi người đều e sợ không kịp né tránh với Thẩm Ngạo, không ngờ A Tứ lại có thể dũng cảm đứng ra.
Quả thật đã khiến Thẩm Ngạo cảm thấy rất cảm động. Nhưng với tình hình trước mắt, cảm động có thể có tác dụng gì chứ?
“Hội trưởng, để tôi lên cho. Đừng để người khác cho rằng Hải Đông Hội chúng ta chẳng còn ai cả.” Ánh mắt A Tứ lạnh lùng nhìn Simon trước mặt, chẳng hề sợ sệt nói.
“A Tứ, cậu là một nhân tài, một lòng trung thành với chủ nhân như vậy khiến tôi rất thích. Tất nhiên tôi càng thích lòng trung thành của cậu. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, chỉ cần cậu đứng về phía tôi, tôi cam đoan sẽ cho cậu vinh hoa phú quý, chắc chắn sung sướng hơn nhiều khi làm con chó ở Hải Đông Hội.”
Từ Thiên Thành nhả ra một làn khỏi nói với A Tứ.
Trước đây toàn bộ người của Hải Đông Hội đều được Từ Thiên Thành gửi lời mời. Mà hầu hết mọi người sau khi biết Ngô Tú Phong chết thì đều lựa chọn lặng lẽ phản bội đến dưới trướng Từ Thiên Thành.
Chỉ có A Tứ là mặc kệ Từ Thiên Thành dùng lợi nhuận cao thế nào, anh ta đều không hề rung động.
Simon thấy A Tứ bước ra thì sắc mặt chẳng hề thay đổi, vặn cổ nhướng mày nhìn A Tứ. Ý tứ đang nói anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng, mau đến đây đi.
Thấy sắp giương cung bạt kiếm, hiện trường nồng nặc mùi thuốc súng, mấy người khác đều đồng loạt lùi ra xa.
Ai cũng không muốn mình bị cuốn vào, càng không muốn mình bị tổn thương không cần thiết.
Simon đá một cước vào mặt A Tứ trước.
Nhiều năm qua A Tứ đi theo Thẩm Ngạo cũng không phải công cốc. Bản lĩnh không thể nói là ghê gớm, nhưng chí ít vẫn có thể ứng phó hai chiêu.
Thế là anh ta nhanh chóng giơ hai tay lên làm tay đao phòng ngự.
Danh Sách Chương: