Từ Thiên Thành cảm giác có hơi không thoải mái khi bị khí thế không giận tự uy của Tô Vũ đè nén, cảm giác áp bức này không hề thua kém gì cảm giác khi ông ta ở trước mặt ông Diêm.
"Tô... Tô lão đại, hôm nay cậu gọi chúng tôi qua đây là có gì cần căn dặn sao?" Từ Thiên Thành ngập ngừng hỏi.
Mặc kệ là chết hay sống, Từ Thiên Thành biết rằng sự rung chuyển lớn này sẽ liên lụy một chút đến sự phân chia lợi ích sau này, thực ra chính ông ta đã làm tốt công tác chuẩn bị cắt thịt, bởi vì một người có mắt nhìn sáng suốt đều biết, Thẩm Ngạo và Tô Vũ sắp sửa trở thành người một nhà.
Ông ta chỉ là người ngoài, Tô Vũ không thể xoay khuỷu tay ra ngoài nói chuyện với ông ta.
Tô Vũ lần lượt đưa hai văn kiện trong tay mình cho hai người họ, sau đó anh nói: "Tôi có chuyện muốn giao cho hai người làm. Công ty này sắp phải đối mặt với việc đầu tư chính thức và hoạt động niêm yết tại Tân Hải, tôi muốn hai người đổ vào đây tất cả các nguồn lực mà hai người có thể sử dụng cho công ty này, để công ty này có thể đứng vững gót chân tại thành phố Tân Hải, có vấn đề gì không?"
Cả hai người họ đều không trả lời ngay lập tức, mà bắt đầu xem xét văn kiện trong tay một cách nghiêm túc. Lúc này, cả hai đều có hơi bối rối.
Đây là một công ty thậm chí còn chưa được đăng ký, nói cách khác, nó là một công ty mới, bây giờ Tô Vũ lại nói ra lời như vậy, điều đó có nghĩa là anh muốn biến Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang trở thành người một nhà từ bây giờ sao? Thấy hai người nhìn nhau, đại khái Tô Vũ cũng có thể đoán được là trong lòng họ nghĩ gì.
Anh đứng dậy nói: "Không cần suy đoán, Thượng Nhiêu nên là của ai thì Tân Hải cũng giống vậy. Chỉ là tôi không muốn làm quá rõ ràng, mọi người hiểu không?"
Tô Vũ làm gì có nhiều thời gian và tâm tư đối với mấy cái phân chia lợi ích này, anh quyết đoán thay đổi, mà sở dĩ anh lật đổ địa vị của ông Diêm, thực ra lý do rất đơn giản. Chính là Tô Vũ cần một nhóm người như vậy để họ giúp anh thu thập những thứ anh muốn, ví dụ như dược liệu.
Cái này nếu so sánh với ông Diêm rút gân lột da họ trước đó mà nói, thực sự đã quá là nhân từ rồi.
Lúc này, Thẩm Ngạo lập tức phản ứng lại, sau đó ông ta đứng dậy gật đầu: "Anh Tô, tôi hiểu rồi."
"Hiểu rồi thì tốt, tôi đi trước đây." Nói xong, Tô Vũ lập tức rời khỏi phòng họp.
Từ Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ ông ta muốn nhân cơ hội này để xem thử tính khí của Tô Vũ là như thế nào, nhưng mà ai lại biết được, từ đầu đến cuối ông ta cũng chưa nói được mấy câu.
"Anh Ngạo, đây là… Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Từ Thiên Thành khó hiểu nhìn Thẩm Ngạo và hỏi một câu.
Thẩm Ngạo vỗ vỗ văn kiện trong tay mình và nói: "Điều này còn chưa đủ rõ ràng sao? Đó là để cho công ty nhà này có có thể đứng vững gót chân tại thành phố Tân Hải."
"Đứng vững gót chân có nghĩa là gì? Công ty này là của ai?" Từ Thiên Thành giống như đang có mười vạn câu hỏi vì sao.
Mà trước kia ông ta cũng không phải là người như vậy, cũng là bởi vì sự việc ở trên du thuyền lần trước làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi, hơn nữa đây là lần đầu tiên Tô Vũ giao việc cho ông ta, nếu ông ta làm hư chuyện thì có trời mới biết được là ông ta sẽ trở nên như thế nào.
"Ông thử suy nghĩ một chút đi, xem là có gì đáng để cho anh Tô tự mình tìm chúng ta để giao việc không, nặng nhẹ chẳng nhẽ ông không thể tự phân biệt sao? Có thể đứng vững gót chân chỉ là một câu nói, tôi nghĩ mục đích thực sự của cậu ta chính là để chúng ta bí mật biến công ty này thành một doanh nghiệp hàng đầu ở thành phố Tân Hải. Dù sao thì cứ làm như vậy là được rồi."
Thẩm Ngạo vẫn không thể đoán được câu "Đứng vững gót chân" này có nghĩa là gì, dù sao thì ông ta cứ việc khơi thông các mối quan hệ và tìm kiếm tài nguyên để cho công ty này có thể phát triển mà không gặp bất cứ trở ngại nào là được rồi.
…
Dịch Phúc Quán tại thành phố Tân Hải, Trần Phúc cầm trên tay một đơn thuốc và đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mặc dù y quán của ông ta đã mở rất nhiều năm nhưng mãi ông ta ta vẫn không thể tìm ra nguyên do.
"Tiểu Vũ, đây có phải là đơn thuốc giảm cân mà cậu kê đơn không?" Trần Phúc nhíu mày hỏi.
"Đại loại là như vậy, ông trở về thử xem là nó có hiệu quả hay không đi." Tô Vũ vừa nói với Trần Phúc vừa bốc thuốc.
"Không phải, cho dù có nhìn như thế nào đi chăng nữa thì đơn thuốc này không hề giống đơn thuốc giảm cân, mà ngược lại nó giống đơn thuốc kích thích ăn uống hơn." Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Phúc sau khi đọc đơn thuốc.
Tô Vũ mỉm cười nói: "Tôi là bác sĩ, hay ông là bác sĩ?"
Trần Phúc lập tức cười nói: "Đương nhiên cậu là bác sĩ rồi, khi nào trở về tôi sẽ thử một chút."
Tây y chú trọng đến việc điều trị các triệu chứng. Cho nên, trong tình huống bình thường ai cũng thấy là Tây y có hiệu quả tương đối nhanh, nhưng rất khó để loại bỏ. Còn Đông y, mặc dù hiệu quả tương đối chậm, nhưng lại có thể dựa trên gốc rễ để giải quyết vấn đề.
Nhìn bề ngoài, ngày nay, nguyên nhân làm cho con người trở nên người béo phì là do thừa dinh dưỡng, nhưng sau khi thực hiện một cuộc điều tra đơn giản, Tô Vũ phát hiện ra nguyên nhân là do chế độ ăn uống không cân bằng của người hiện đại.
Nói một cách đơn giản, kể cả người lớn và trẻ em đều tồn tại một thực trạng nghiêm trọng đó chính là kén ăn. Trước đây, nền kinh tế quốc gia chưa phát triển, mọi người ăn những gì thì không phải là một vấn đề, nhưng bây giờ nền kinh tế quốc gia đang tăng trưởng ổn định.
Danh Sách Chương: