Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Này, ông đang làm gì thế? Phải đi công tác à?" Vừa chuẩn bị xong hành lý đi ra cửa thì Tô Nhạc Luân gặp Lý Nguyệt Hoa đang xách túi nhỏ về.

Khi hai người đối mắt, Tô Nhạc Luân chợt cảm thấy có phần xa lạ, phải là rất xa lạ. Ông ta không biết người phụ nữ này đã làm gì sau lưng mình.

Giả dối, phản bội, thậm chí độc ác, tất cả hiện ra trong đầu Tô Nhạc Luân lúc này.

Ông ta thậm chí có cảm giác muốn tát Lý Nguyệt Hoa hai cái, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.

Chỉ thấy ông ta siết chặt tay cầm vali, nghiến răng nói mà không nhìn vào khuôn mặt đầy son phấn của Lý Nguyệt Hoa: "Gần đây căng thẳng quá, tôi muốn

ra ngoài ở vài ngày, một mình thư giãn."

Bình thường ở bên nhau hàng ngày, bỗng nói muốn ra ngoài một mình mà không cho lý do, Lý Nguyệt Hoa ngay lập tức sững người.

Nhưng chưa kịp hỏi tại sao, Tô Nhạc Luân đã bỏ vali lên xe, rồi nghênh ngang lái đi mà không quay đầu lại. "Hừ, hôm nay người này sao thế? Ai chọc giận ông ta à? Đã lớn tuổi rồi mà

còn trẻ con như vậy, tôi mới lười để ý đến ông." Lý Nguyệt Hoa lẩm bẩm rồi đóng sập cửa bước vào nhà.


"Nào, chúng ta cùng nâng ly mừng... dù sao cũng vui vẻ là được rồi... " Tại biệt thự Hoa Sơn, Từ Thiên Thành cầm ly rượu lên muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại thì cũng không thể nói "mừng Tô Vũ sống lại", nên lắp bắp qua loa.

Nhưng may mắn là ai cũng vui vẻ, cũng rất hợp tác, nên cùng nâng ly chúc mừng.

"Reng reng rengl”

Lúc này, điện thoại trong phòng khách đổ chuông. Ngay lập tức người hầu chạy tới nghe máy.

"A lô, xin chào, đây là biệt thự Hoa Sơn số 47."

Điện thoại do bảo vệ gọi tới, hỏi: "Nhà các người có khách à? Một ông già và một bé gái, họ Thiện."

Người hầu ngẩn người, liền nói: "Anh đợi tôi hỏi chút nhé."

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cúp máy xong, người hầu chạy lại chỗ Tô Vũ, cúi người nói: "Tô tiên sinh, có hai người ở cổng nói là khách, một già một trẻ họ Thiện."

Một già một trẻ, Tô Vũ tất nhiên biết là ai, đây quả là khách quý hiếm có, không ngờ hôm nay lại tự động đến thăm.

Tô Vũ vẫy tay: "Ừ, biết rồi."

Rồi kéo Từ Thiên Thành lại, nói: "Ra cổng đón khách giúp tôi."

"Ai vậy?" Từ Thiên Thành hỏi.


"Hỏi nhiều quá, ra là biết thôi." Nói rồi anh còn đẩy Từ Thiên Thành một cái.

Lời Tô Vũ nói, Từ Thiên Thành đâu dám không nghe, vẫy tay với mọi người: "Mọi người cứ từ từ ăn đi, tôi ra đón khách đã, dành chỗ ngồi cho khách nhé."

Lúc này sắc trời đã tối, theo ấn tượng của Từ Thiên Thành thì hình như ai cũng đến đông đủ cả rồi, ngoại trừ cha Tô Vũ vốn dĩ cũng phải đến, có vẻ như không còn ai bị bỏ sót cả.

Thực ra, Tô Vũ sai Từ Thiên Thành ra đón Thiện Bản Thanh và Thiện Vũ Băng cũng vì muốn tốt cho Từ Thiên Thành. Dù sao Thiện Bản Thanh cũng là nhân vật cấp bậc cao, ngay cả Từ Thiên Thành cũng không thể dễ dàng giao du được.

"Thiện... Thiện lão tướng quân, thì ra là ông à?" Khi nhìn rõ người đứng ngoài cổng là Thiện Bản Thanh, Từ Thiên Thành liền giật mình lắp bắp kinh hãi.

"Ha ha, mặt dày đến ăn ké bữa cơm." Thiện Bản Thanh tự giễu nói.

"Đâu có đâu có, mời ngài và cô chủ vào trong!" Từ Thiên Thành làm bộ lịch sự mời.

Trên đường đi vào, Từ Thiên Thành căng thẳng không dám nói gì, vì trước mặt người như vậy thì nói nhiều sai nhiều. Nhưng trong lòng ông ta đã rõ một điều, đó là đến mức vị tướng quân khai quốc đích thân đến chúc mừng, thì Tô Vũ chắc chắn không phải là kẻ tầm thường!

Trước đây ông ta và Thẩm Ngạo đều nghĩ Tô Vũ chỉ là nương nhờ Thiện Bản Thanh nên mới có thể hô mưa gọi gió, nhưng bây giờ xem ra...

Ít nhất thì nhìn thái độ của Thiện Bản Thanh, hai người có vẻ ngang hàng nhau, hoặc thậm chí Tô Vũ còn là người mà Thiện Bản Thanh phải đối xử tôn trọng.

"Đúng rồi, gọi ông là Tiểu Từ không có ý kiến gì chứ?" Thiện Bản Thanh phá vỡ sự im lặng trước.


Cái xưng hô "Tiểu Từ" này, chưa ai từng gọi Từ Thiên Thành như vậy, nhưng ai dám có ý kiến gì với Thiện Bản Thanh chứ?

"Trước mặt Thiện lão tướng quân, tôi thật sự chỉ là tiểu bối." Thấy Từ Thiên Thành rất khiêm tốn, Thiện Bản Thanh tiếp tục nói.

"Tôi nghe nói ông làm ăn khá thịnh vượng ở Thượng Nhiêu phải không? Có thật vậy không?”

Từ Thiên Thành gật đầu, công việc kinh doanh của ông ta thật sự khá phát đạt, nhưng trong mắt Thiện Bản Thanh chắc chỉ là như muối bỏ bể thôi.

"Ha ha, Thiện lão tướng quân quá khen rồi, chỉ là một vài chuyện làm ăn nhỏ, không đáng để nhắc tới."

Thiện Bản Thanh vẫy tay nói: "Ai nói vậy? Dù làm ăn lớn đến đâu thì cũng bắt đầu từ nhỏ mà, giống như Ngụy Phú vậy, trước đây chẳng phải chỉ bán bỏng ngô sao?" Nói rồi Thiện Bản Thanh còn lộ ra bộ mặt khá chế giễu.

"Ông nội, Ngụy Phú mà ông nói là ông Ngụy à?" Thiện Vũ Băng tò mò hỏi.

"Còn ai vào đây ngoài Ngụy Tam Thiên nữa." Một câu nói của Thiện Bản Thanh như một chậu nước dội lên đầu Từ Thiên Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK