Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe xong, Tô Vũ cau mày, phản ứng đầu tiên trong lòng là có phải gặp hải tặc không, nhưng nghĩ lại cũng không thể.

Nếu thực sự là hải tặc, bắt cóc Bạch Nhãn Hạt Tử về làm gì, lãng phí lương thực.

Tô Vũ nhìn theo hướng Hà Hoành Vĩ chỉ, chỉ thấy con thuyền ma đang chạy với tốc độ cực nhanh về phía bóng tối.

Chỉ nhìn thoáng qua như vậy, Tô Vũ đã kinh ngạc, vì đối diện với mặt biển lấp lánh sóng nước, anh thấy dưới chiếc thuyền đó, có một bóng đen khổng lồ, giống như một con quỷ đen đang đỡ chiếc thuyền tiến lên phía trước.

Khi chiếc thuyền đâm sang lúc nãy, Tô Vũ cũng sơ suất, chỉ tập trung hoàn †oàn vào chiếc thuyền, không hề chú ý đến có thứ gì dưới mặt nước.

Mặc dù cảm thấy khó tin, nhưng bây giờ Tô Vũ biết rõ, cứu người là trọng yếu nhất.

Không phải là cảm thấy mạng của Bạch Nhãn Hạt Tử có giá trị gì, mà vì Bạch Nhãn Hạt Tử biết nhiều điều về Biển Đen, còn giữ lại ông ta vẫn có ích. Nếu không, Tô Vũ đâu cần bận tâm đến cái loại ham rượu tham lam kia.


Thấy tình hình như vậy, không thể chần chừ được nữa, Tô Vũ không nói hai lời nhảy thẳng từ boong xuống. Hành động này khiến Hà Hoành Vĩ giật mình kinh ngạc.

Anh ta không biết kỹ năng bơi lội của Tô Vũ thế nào, nhưng dù bơi giỏi đến đâu thì nhảy xuống cũng không thể nào đuổi kịp con thuyền. Nếu có thể anh ta đã nhảy từ lâu rồi.

Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, chưa kịp ngăn Tô Vũ đừng nông nổi thì anh đã nhảy xuống.

Hà Hoành Vĩ căn răng, tát mạnh tay lên lan can, trong lòng thấy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện chẳng lành. Thôi Bạch Nhãn Hạt Tử gặp nạn cũng được, chứ nếu Tô Vũ có chuyện gì thì anh ta sẽ áy náy cả đời.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Hà Hoành Vĩ sững người, chính xác hơn là bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hoảng sợ.

Bởi vì Tô Vũ không rơi ụp xuống biển, mà như cao thủ võ hiệp, nhẹ nhàng chạm bước trên mặt nước, chỉ để lại những gợn sóng vệt nhỏ sau lối đi.


Hà Hoành Vĩ trợn mắt kinh ngạc, anh ta không thể tưởng tượng được Tô Vũ bề ngoài ôn hòa lại có bản lĩnh đến thế. Dĩ nhiên Hà Hoành Vĩ không biết, Tô Vũ chỉ sử dụng kỹ năng “Ưng Đạp Bộ” cơ bản thôi. Trên mặt nước cũng giống như đi trên đất bằng.

Nếu Tô Vũ dùng linh lực, anh có thể bay lơ lửng trên không trung như bong bóng, huống hồ gì chỉ là chuyện này. Nếu Newton nhìn thấy, hẳn là phải bò ra từ mồ hỏi cho ra nhẽ.

Không biết bao giờ sẽ vào được Biển Đen, lúc đó mới là thử thách thực sự đối với Tô Vũ, nên bây giờ anh không thể sử dụng linh lực bừa bãi, vì thời gian phục hồi có phần hơi lâu.

Chớp mắt sau, Tô Vũ đã đáp xuống sàn thuyền cũ nát. Vừa đứng vững, anh đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc, vén tấm vải lên thì cũng giật mình trước cảnh tượng đó.

Trên boong có hàng trăm thi thể chất đống ngay ngắn, tất cả đã phân hủy nặng, chỉ còn bộ xương trắng nằm chồng chất như núi, khiến ai nhìn cũng rùng mình.

Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử nắm lan can thuyền, nhắm mắt lại, rõ ràng là cảnh tượng vừa rồi cộng với rung động mạnh của thân thuyền đã làm ông ta sợ đến mức hồn vía lìa khỏi xác, thậm chí cơ thể còn run rẩy nhẹ.

Chân mềm nhữũn, đùi tê dại. Nhưng thấy Tô Vũ, ông ta vẫn cố gượng ra nụ cười: "À, cậu Tô à, tôi nói với cậu..."

Tô Vũ không cho ông ta cơ hội nói gì cả, bởi đúng như Hà Hoành Vĩ đã nói, đây là chiếc thuyền ma để vận chuyển xác chết dịch bệnh.

Nói cách khác, những người chết trên đây rất có thể là người chết vì dịch. Nếu lão mù ở lâu trên đó mà dính phải dịch bệnh gì thì chỉ thêm rắc rối cho Tô Vũ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK