Thẩm Ngạo biết rõ trong hồ lô của Từ Thiên Thành bán loại thuốc gì, còn không phải vì ông ta có một người “con rể” tốt hay sao?
“Anh Ngạo à, anh đừng có đề phòng tôi như đề phòng kẻ trộm thế. Trước đây chúng ta đối đầu với nhau, nhưng có rất nhiều chuyện cũng là bất đắc dĩ, cũng có rất nhiều chuyện đã sai, mong anh Ngạo bỏ qua cho. Sau khi uống xong ly rượu này, chúng ta hãy biến chiến tranh thành hoà bình, sau này không phải sẽ dựa vào anh Ngạo để kiếm cơm hay sao?”
Từ Thiên Thành cầm ly rượu, cung kính nói với Thẩm Ngạo. Những lời này khiến Thẩm Ngạo nổi hết da gà, Thẩm Hân Duyệt ở bên cạnh buồn cười muốn cười nhưng lại cảm thấy vô lễ nên chỉ có thể nhịn xuống.
Thái độ của Từ Thiên Thành cuối cùng càng khẳng định sự nghi ngờ của Thẩm Ngạo, xem ra từ nay trở đi Tân Hải và Thượng Nhiêu sẽ chính thức rơi vào tay Tô Vũ.
Mà Hải Đông Hội tin tưởng dưới sự lãnh đạo của Tô Vũ sẽ có sự phát triển tốt hơn, không ai có thể nói chính xác giới hạn cao nhất là gì.
Bây giờ Từ Thiên Thành chủ động mở miệng, nếu Thẩm Ngạo không nhận thì đúng là lòng dạ quá hẹp hòi, dù sao người ta cũng đã hạ mình lắm rồi.
Thẩm Ngạo cũng cầm ly rượu lên cụng với Từ Thiên Thành, sau đó uống một hơi cạn sạch rồi đặt ly xuống.
Từ Thiên Thành cười lớn, nói: “Đừng có ngẩn ra nữa, mau dùng bữa đi. Đây chính là hải sản vừa mới vớt lên từ dưới hồ đấy. Nào Hân Duyệt, mau nếm thử xem.”
Nói xong, Từ Thiên Thành chủ động gắp đồ ăn bỏ vào bát Thẩm Hân Duyệt, khiến cô ta rất khó chịu: “Được rồi, chú Từ không cần khách sáo như vậy, sau này chúng ta vẫn hợp tác với nhau, chú vẫn sẽ là bề trên của cháu.”
Thẩm Hân Duyệt cũng coi như là người thức thời, cũng biết phải nể mặt Từ Thiên Thành một chút.
Lúc này Từ Thiên Thành đã bắt đầu nói chuyện, ông ta đặt đũa xuống, giả vờ không vui nói: “Chú nói này Hân Duyệt à, có bạn trai rồi cũng không giới thiệu cho mọi người biết, giấu kỹ vậy hả? Chú còn lo lắng chuyện chung thân đại sự thay cho cháu đấy, vẫn luôn nghĩ không biết người như thế nào mới xứng với cháu đây. Giờ thì tốt rồi, cháu đã tìm được một anh tài kiệt xuất như thế, chú Từ thật sự mừng thay cho cháu.”
Giấu kỹ? Cô ta cũng không giấu giếm, nếu biết sớm hơn, chẳng lẽ cô ta còn để Hải Đông Hội rơi vào thế bị động như vậy ư?
“Chú Từ cứ chọc Hân Duyệt thôi, cháu ngượng sắp chết rồi đây.”
Từ Thiên Thành liên tục xua tay nói: “Ôi, có đâu. Câu nào câu nấy của chú đều là thật. Hai đứa cũng coi như trai tài gái sắc cả, theo chú thì nên mau chóng chọn ngày lành tháng tốt làm đám cưới đi. Anh nói đúng không, anh Ngạo?”
Thật ra ý của Từ Thiên Thành khi nói những lời này chính là muốn tìm cơ hội gặp mặt Tô Vũ, dù sao Từ Thiên Thành không biết gì về tính cách và sở thích của Tô Vũ cả. Sau này ông ta còn phải làm việc dưới quyền của người ta nữa.
Đương nhiên phải tìm hiểu mấy thứ này rồi.
Đừng nói là Từ Thiên Thành không biết, ngay cả Thẩm Ngạo cũng không đoán ra được tính tình của người sắp làm “con rể” này. Anh có thể cứu ông ta cũng có thể ung dung thản nhiên giết trợ thủ đắc lực của ông ta là Hắc Hùng và Ngô Tú Phong, hiện tại lại có năng lực giành lấy vị trí của ông Diêm ngay trước mặt Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang.
Điều quan trọng nhất là lần này ông Diêm lại chủ động tỏ ra yếu thế, cho nên Thẩm Ngạo không khỏi đoán lai lịch của người này thật đáng sợ, có lẽ anh chính là người của dòng tộc rất lớn nào đó ở Yến Kinh.
Tuy nhiên, tất cả những điều đó, dù là Thẩm Ngạo hay Từ Thiên Thành, chỉ là phỏng đoán mà thôi, cũng không có chứng cứ chứng minh.
Thẩm Ngạo thực ra có một cách xác minh khá tốt.
Trước đây ông ta từng có một kế hoạch táo bạo trong đầu. Đó là lấy cớ Tô Vũ giết Ngô Tú Phong, mượn tay Lục Hợp Môn trừ khử Tô Vũ, từ đó nắm quyền kiểm soát cả Tân Hải và Thượng Nhiêu.
Nhưng giờ đây, dĩ nhiên ông ta không dám nghĩ ngợi thêm gì nữa. Một người khiến cả Diêm tiên sinh e ngại, nếu biết ông ta âm mưu độc ác sau lưng, liệu có tha thứ cho ông ta không?
Dù sao, việc này cũng không phải chuyện Thẩm Ngạo có thể quyết định. Nói cách khác, tin Ngô Tú Phong chết đã loan truyền ra.
Người của Lục Hợp Môn chắc chắn sẽ không bỏ qua, tìm đến gây rắc rối chỉ là chuyện sớm muộn.
Nếu Tô Vũ vẫn bình tĩnh tự tin trước mặt Lục Hợp Môn. Hoặc thậm chí Lục Hợp Môn không dám có động thái gì sau khi biết thân phận Tô Vũ, điều đó chứng tỏ suy đoán của Thẩm Ngạo không sai.
Lúc đó nếu con gái ông ta thực sự lấy được Tô Vũ, quả thực là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Vì vậy, hiện tại Lục Hợp Môn chính là thử thách then chốt.
Liệu Tô Vũ có thực lực hay không, sẽ lộ rõ ngay khi người của Lục Hợp Môn xuất hiện.
...
Sau bữa tối, Mã Hiểu Lộ dựa vào giường, dưới ánh đèn bàn nhìn viên đá mà Tô Vũ tặng, hình con phượng hoàng sống động như thật vậy.
Mê mẩn nhìn mãi, Mã Hiểu Lộ còn tưởng thực sự có một con phượng muốn xông ra từ bên trong.
"Này, sao anh lại tặng em món quà đắt tiền thế này?" Mã Hiểu Lộ quay đầu nhìn Tô Vũ vẫn nằm trên sàn, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay để tạo ra pháp khí, anh thực sự đã tiêu tốn nhiều sức lực. Bây giờ anh rất muốn nghỉ ngơi để phục hồi.
"Có gì đâu mà tại sao, em không thích à?" Tô Vũ mở mắt ra một tí, trạng thái mệt mỏi nói với Mã Hiểu Lộ.
Danh Sách Chương: