Bên cạnh có người nhắc nhở, đây là tôn trọng người khác, trong hội trường này sự phân biệt tôn ti vẫn rất rõ ràng.
Nhưng trong tất cả mọi người, người bán đồ mới vui nhất, bởi có người cạnh tranh giá, chứng tỏ đồ của anh ta rất có thể bán được giá cao, đây là điều bất cứ người bán nào cũng mong muốn thấy.
"Haha, cô gái xinh đẹp này đúng là biết hàng, bình sứ Thanh Hoa thời Minh này mà cô mua về chắc chắn không lỗ." Nói rồi, ông chủ nhìn đồng hồ cát trên bàn, ước chừng thời gian cũng sắp hết rồi, chắc hẳn sẽ không có ai tăng giá trên bốn triệu nữa.
Nên anh ta trực tiếp chuẩn bị cầm bình trên bàn đưa cho Mã Hiểu Lộ.
Người vừa báo giá ba triệu liếc nhìn Mã Hiểu Lộ, trong mắt đầy tức giận, thầm nghĩ: Con nhóc này ở đâu chui ra, dám cản đường tiền tài của ông nội mày.
Nhưng nhìn lệnh bài vàng trên tay đối phương, anh ta lại thu liễm lại một chút, ít nhất không thể nổi giận ngay lập tức, dù sao lệnh bài đó chính là biểu tượng thân phận của đối phương.
"Con bé đó là ai vậy? Sao lại không biết quy củ thế?" Người vừa rồi hỏi một đàn em bên cạnh.
"Ông chủ Hoàng, không biết nữa, trước giờ chưa thấy bao giờ, chắc là người mới, chỉ là muốn đến đây kiếm một món lớn." Người bên cạnh nhỏ giọng nói với ông chủ Hoàng.
"Hoàng Bách Vạn tôi lăn lộn ở đây lâu như vậy, vẫn chưa từng gặp người ngang ngược như thế, đi điều tra xem rốt cuộc là ai." Hoàng Bách Vạn lấy một điếu xì gà từ trong túi ra châm lửa rồi lạnh lùng nói.
Mà lúc này cát trong đồng hồ cát trên bàn đã chảy hết, cuối cùng cũng không có ai tăng giá, ông chủ bán đồ vỗ tay nói với Mã Hiểu Lộ: "Cô gái xinh đẹp này, bình này là của cô rồi."
Nói xong ông chủ ôm bình đưa cho Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ vui vẻ nhận lấy, quay đầu cười nói với Tô Vũ: "Mang về cắm hoa."
Lời này khiến những người bên cạnh nghe mà há hốc mồm, bình sứ Thanh Hoa thời Minh, đồ mua mấy triệu lại mang về cắm hoa, người ta coi như bảo bối còn không kịp ấy chứ, người này phải giàu đến mức nào chứ.
Nói xong Tô Vũ bình tĩnh liếc nhìn Hoàng Bách Vạn, chỉ có thể nói Mã Hiểu Lộ ít va chạm xã hội, vẫn chưa hiểu rõ lắm một số điều cấm ky của mấy nơi này.
Nhưng Tô Vũ cũng không lo lắng, dù sao quy tắc ngầm chỉ là quy tắc ngầm, đồ bày ra ai trả giá cao người đó được, còn người ta mua về làm gì, đó là chuyện của người ta, không liên quan gì đến người khác.
Nói về đạo lý thì đám Tô Vũ cũng có thể đứng vững được, nếu lúc đó đối phương thực sự muốn gây phiền phức gì, thì cũng tự chuốc khổ như Ngôn Tuyết ở cửa trước đó thôi.
Nhưng điều Tô Vũ không đ: chú nhìn anh không chớp mắt.
là, trong đám đông lại có một chàng trai chăm
Khi hai người cầm bình đi làm thủ tục, chàng trai đó quay người vỗ vai một cô bé mười mấy tuổi bên cạnh nói: "Cầm Nhị, lát nữa em đi bán đồ được không?"
Cô bé nghe xong hơi căng thẳng, liên tục lắc đầu nói: "Anh trai, Cầm Nhi không dám."
Chàng trai động viên cô bé: 'Đừng sợ, anh ngay bên cạnh em, nhưng em phải giả vờ không quen anh, còn nhìn thấy chị gái bên đó không? Lát nữa em nhất định phải tìm cách để chị ấy mua đồ của chúng ta. Em biết chúng ta cần tiền đến mức nào mà, đúng không?”
Cô bé mười mấy tuổi ra chợ bán rau có khi còn sợ, huống chỉ là chỗ phức tạp thế này, nói không sợ chắc chắn là giả.
Nhưng nghĩ đến lời anh trai vừa nói, họ đúng là rất cần tiền, nên Cầm Nhi gật đầu thật mạnh mẽ.
"Được rồi, Cầm Nhi ngoan, anh tin em nhất định làm được, nhớ giả vờ không quen anh, rồi cố gắng để chị ấy mua đồ của chúng ta."
Hành động vừa rồi của Mã Hiểu Lộ dù là ai cũng sế nghĩ cô là người giàu có.
Mà người đến đây bán đồ, nói trắng ra chỉ có một mục đích, chẳng phải là để bán được nhiều tiền sao. Không chỉ người mua cần nhìn kỹ hàng hóa, người bán cũng phải nhìn kỹ người mua mới được.
Lúc này Mã Hiểu Lộ vô tình trở thành mục tiêu của hai anh em họ.
"Được rồi, giờ đồ này là của các vị. Chúng ta tạm biệt ở đây, sau này có cơ hội lại giao lưu." Người kia lấy được tiền chuyển khoản, chắp tay nói với Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ.
Bán được đồ lấy được tiền, họ thường sế rời đi ngay lập tức, có cái gọi là kẻ vô tội mang ngọc lại có tội, biết bao con mắt sáng ngời kia đều nhìn thấy anh ta vừa thu vào mấy triệu.
Ngộ nhỡ gặp phải kẻ lòng dạ bất chính, khó tránh khỏi tai bay vạ gió. Dù sao ở đây chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra, cẩn thận vẫn hơn, rời đi sớm một chút vẫn tốt hơn.
Danh Sách Chương: