Hồ Đại Chiêu dám công khai mạnh bạo thi hành pháp luật như vậy, tất nhiên đã sớm lo liệu ổn thỏa một số quan hệ.
Nói cách khác đội quản lý đô thị và người của cục cảnh sát đã sớm thông đồng với nhau.
Chỉ thấy Hồ Đại Chiêu mỉm cười chạy qua, cúi đầu khom lưng trước mặt người đàn ông kia: "Cục trưởng Diêu, ngài đích thân đến đây, chuyện này giao cho. chúng tôi là xử lý tốt được rồi."
Cục trưởng Diêu cười gật đầu: "Năng lực của đội trưởng Hồ, tôi vẫn luôn tin tưởng tán thành, chỉ là tôi đến bên này xem thôi, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực. phối hợp với đội quản lý đô thị."
€ó ý gì? Phó Cổ hơi không hiểu lắm, rõ ràng là Hồ Đại Chiêu đang ức hiếp. người ta, thế mà khi người của cục cảnh sát đến, hai ba câu chưa hiểu rõ tình hình đã ủng hộ vô điều kiện rồi?
"Không phải chứ đồng chí cảnh sát, anh phân xử đi, chúng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, là họ đang ức hiếp người khác." Phó Cổ cố gắng nói lý với người ta, nhưng rất rõ ràng, người ta căn bản không có ý muốn nghe.
Được Cục trưởng Diêu đồng ý, Hồ Đại Chiêu tất nhiên có thể yên tâm làm rồi.
Anh ta vung tay một cái, mấy người cấp dưới như uống máu gà, bắt đầu đập phá đồ đạc.
Mã Hiểu Lộ ở tầng trên thấy tình hình này, lập tức hoảng sợ.
"A, rốt cuộc chuyện này là sao? Cảnh sát đã đến rồi, lại còn dám ra tay, đúng là vô pháp vô thiên." Lúc này Mã Hiểu Lộ tức giận muốn xuống lầu.
Cô không cho phép có người vô cớ ức hiếp Tiêu Tuyết Ny như vậy. "Chuyện gì vậy?" Lúc này đám người Tiêu Tuyết Ny đều chạy ra ngoài. Bạch Nhấn Hạt Tử nghe nói có người quấy rối, xắn tay áo định ra tay.
Nói về đánh nhau trên đường thì ông ta chưa bao giờ sợ. Nhưng vừa bước ra, thấy bên ngoài là nhân viên thi hành pháp luật, Bạch Nhãn Hạt Tử liền xìu xuống.
Nếu là mấy tên du côn xã hội nào đến đây thu tiền bảo kê.
Ông ta còn có thể lấy tư thế chính nghĩa trừng trị kẻ ác, nhưng cái này tính là sao, quản lý đô thị và cảnh sát cùng ức hiếp người ta à?
Nếu mình mà lên, bất kể cuối cùng ai đúng ai sai, cuối cùng mình chắc chắn sẽ bị đội cái mũ cản trở người thi hành công vụ.
Đến lúc đó danh hiệu anh hùng dân tộc của mình bị bôi nhọ không nói, quay đầu lại mình chắc chắn còn bị tóm vào đồn ngồi tù.
Nhưng, lúc này Bạch Nhấn Hạt Tử hơi không hiểu lắm, lần trước mình vào đồn cảnh sát, còn là Tô Vũ vớt mình ra.
Tức là, Tô Vũ hẳn phải có quan hệ ở phương diện này mới đúng, giờ cảnh sát tìm tới cửa, chẳng phải là lũ lụt vọt miếu long vương sao.
Cho nên chuyện này, ông ta vẫn nên xem xét lại rồi tính, tránh cho đến lúc đó mất nhiều hơn được.
Đúng lúc này, Tô Vũ cũng đã xuống rồi, vừa hay lúc này một chiếc xe có biển số đặc biệt của quân khu, vừa dừng bên lề đường.
Một cô bé đi trước mở cửa xe nhảy xuống, ánh mắt đầu tiên thấy Tiêu Tuyết Ny, liền lao tới ôm chầm lấy Tiêu Tuyết Ny: "Chị Tuyết Ny!"
Tiêu Tuyết Ny cúi đầu xoa đầu cô bé: 'Vũ Băng, sao em lại đến đây?"
Lúc này, Thiện Bản Thanh cũng bước xuống xe theo. Thiện Vũ Băng quay lại nắm tay Thiện Bản Thanh nói.
"Anh Tô gọi điện nói với bọn em là hôm nay chị Tuyết Ny khai trương cửa hàng mới, bảo bọn em qua đây ăn chực đó."
Lúc này Tiêu Tuyết Ny mới nhận ra, hóa ra họ là do Tô Vũ mời đến trấn bãi cho Tiêu Tuyết Ny.
'Thử nghĩ xem, đại tướng khai quốc Hoa Hạ đích thân đến, đây là một vinh dự thế nào chứ? Ở Kim Lăng e là chưa có ai dám không nể mặt ông ấy.
Thực tế, sự xuất hiện của Thiện Bản Thanh, quả thực đã phát huy tác dụng rất hiệu quả.
Mấy người vừa rồi còn la hét muốn phá nát mọi thứ đã dừng tay.
"Anh Tô, đã lâu không gặp, em nhớ anh muốn chết." Thiện Vũ Băng quay lại ôm Tô Vũ.
"Dạo này cảm giác thế nào?" Tô Vũ ngồi xuống đặt tay lên mạch của Thiện Vũ Băng.
"Không sao cả, dạo này em rất khỏe. Trước đó em còn đến đây ăn cơm, kết quả bị người ta đuổi ra ngoài." Thiện Vũ Băng chu môi nói với Tô Vũ. Lúc này, Tô Vũ hơi nhíu mày, điều khiến anh hơi bất ngờ là, Cửu âm tuyệt
mạch trong cơ thể Thiện Vũ Băng lại rất có quy luật.
Trên người Thiện Vũ Băng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng đối với cô bé này không phải chuyện xấu, nên Tô Vũ không hỏi ngay.
Mà đứng dậy nắm bàn tay nhỏ của cô b; công chúa nhỏ của chúng ta ra ngoài?"
Người nào to gan vậy, lại dám đuổi Lúc này Thiện Bản Thanh liếc nhìn Cục trưởng Diêu và Hồ Đại Chiêu, ánh mắt lộ vẻ không vui.
Sau đó, Thiện Bản Thanh bước đến trước mặt Tô Vũ cúi chào: "Tô tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Trước mặt Thiện Bản Thanh, Cục trưởng Diêu ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.
Vậy mà Thiện Bản Thanh trước mặt người thanh niên này, lại tự hạ thấp địa vị cúi chào, không chỉ vậy còn tôn xưng đối phương là tiên sinh.
Điều khiến ông ta cảm thấy không thể tin nổi hơn là, Tô Vũ hoàn toàn không thấy điều này có gì không đúng. Tất cả đều thể hiện rất tự nhiên.
Danh Sách Chương: