Rất nhanh, tay Bạch Nhãn Hạt Tử cầm một khay cơm đầy, mặc dù trông không có vẻ nhiều chất béo cho lắm, nhưng lúc này ông ta đâu còn kén chọn gì nữa, miễn no bụng là được rồi.
Nhưng mới ăn được một miếng chưa kịp nuốt, cái khay đã bị giật khỏi tay.
Bạch Nhãn Hạt Tử tức giận, đưa tay định đánh lại, nhưng khi thấy người đứng trước mặt là ai, ông ta lại rón rén rút tay lại.
Bởi vì đứng trước mặt ông ta chính là Đại Bổn Tượng, ông ta nghĩ chắc một cú đấm của hắn ta có khi khiến mình gấy vài xương sườn.
Nhưng vẫn phải tranh thủ miếng ăn cho bản thân: "Tôi nói này, giang hồ vẫn có quy củ giang hồ, tôi ngủ nhà vệ sinh cũng được, nhưng chẳng lẽ không cho ăn à?
Đại Bổn Tượng vỗ cái bụng to, rồi dùng bụng đẩy Bạch Nhãn Hạt Tử vào tường, ép cả người ông ta biến dạng.
"Luật lệ ở đây là tao no bụng rồi mày mới được ăn." Đại Bổn Tượng nói ngang ngược, vẻ mặt hung dữ.
Với cái thân hình của hẳn, no cái bụng thì Bạch Nhấn Hạt Tử còn được ăn gì nữa? Nhưng biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, hảo hán có thể chịu thiệt trước
mắt. Bạch Nhãn Hạt Tử đã ở đây sau hơn 10 tiếng rồi.
Có một vài quy củ trong đó, ông ta đã hiểu phần nào, Đại Bổn Tượng dám hút thuốc trước mặt cai ngục, chắc chắn hắn có chút quan hệ trong này.
Giờ mà cãi lộn vì miếng ăn với hắn, chắc chỉ tổ được một mất mười. Nhường một không gian rộng mênh mông, nhịn một lúc sóng yên gió lặng.
Chỉ là hiện tại ông ta cảm thấy, nếu cứ thế này, chắc ông ta không qua nổi 48 tiếng sẽ phải về chầu trời.
"Ngụy Phụng Kiều, có người thăm tù!" Lúc Bạch Nhãn Hạt Tử tuyệt vọng nhất, một cai ngục cầm loa hô lớn ở cửa nhà ăn.
Ban đầu Bạch Nhãn Hạt Tử đã chuẩn bị tinh thần nhịn đói, thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.
Ai ngờ lại có người đến thăm ông ta vào lúc này.
Bạch Nhãn Hạt Tử sững sờ, mới vào đây chưa đầy một ngày, ở thành phố Tân Hải này ông ta không quen biết ai cả, không biết ai lại đến thăm mình nhỉ?
"Ai là Ngụy Phụng Kiều? Có người này không?" Cai ngục hô to bên ngoài lần nữa.
Mọi người trong nhà ăn nhìn nhau. "Có... có tôi đây." Bạch Nhãn Hạt Tử giơ tay chạy ra.
"Người này lại tên là Ngụy Phụng Kiều, tên cũng dữ thật đấy." Đám đông bàn tán về cái tên kỳ lạ của Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Ông chính là Ngụy Phụng Kiều à?" Cai ngục chạy tới gần rồi xác nhận lại.
"Ừ ừ, tôi đây, xin hỏi cảnh sát ai đến thăm tôi vậy?" Bạch Nhãn Hạt Tử cười trừ nói.
"Đi rồi ông sẽ biết thôi mà?" Nói xong, cai ngục còng tay ông ta lại và vẫy tay. ra hiệu ông ta theo sau.
Bước vào phòng thăm, Bạch Nhãn Hạt Tử thấy người đến thăm mình lại chính là Hà Hoành Vĩ.
Ông ta liếc mắt nhìn cai ngục đứng phía sau, rồi giật mình nhìn Hà Hoành Vĩ và nói:
"Sao cậu lại đến đây?"
Hà Hoành Vĩ nuốt nước bọt, sau đó nhíu mày lại, mặc dù biết tất cả chỉ là cái bẫy giăng ra cho Bạch Nhãn Hạt Tử, nhưng phải nói nhà tù thật sự không phải nơi cho con người ở.
Bạch Nhãn Hạt Tử mới vào được bao lâu, trông đã gần như biến dạng rồi, môi tái nhợt, mắt vô hồn, như sắp kiệt sức đi đời nhà ma vậy.
"Nhanh lên đi, hai người chỉ có 10 phút thôi đấy." Cai ngục nói rồi đóng cửa phòng lại, Bạch Nhãn Hạt Tử và Hà Hoành Vĩ đối mặt nhau qua lớp kính dày.
"Ông bạn già à, chuyện gì xảy ra với ông vậy? Sao tôi quay đi một chút mà ông đã vào đây rồi?" Hà Hoành Vĩ giả vờ như không biết gì và nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.
.
"Ôi, khỏi nói nữa, dài dòng lắm. Nhưng mà, sao cậu biết tôi bị bắt vào đây?" Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn tỉnh táo, ông ta cũng không báo cho Hà Hoành Vĩ biết, vậy mà anh ta lại đến thăm khiến ông ta cảm thấy hơi tò mò.
Hà Hoành Vĩ lắc đầu: "Hôm qua ông từ chối chúng tôi, người đó vẫn chưa tìm được người thích hợp nên bảo tôi lại tìm ông, ai ngờ hỏi ra mới biết ông bị bắt vào đây rồi."
Bạch Nhãn Hạt Tử thở dài: "Thôi, tại tôi xui xẻo thôi, nhưng cây ngây không sợ chết đứng, bọn chúng muốn điều tra thế nào thì tôi cũng vô tội."
"Ông bạn già à, ông tin mình vô tội, tôi cũng tin ông vô tội. Nhưng có đảm bảo không có ai muốn hại ông không?" Hà Hoành Vi cố ý hạ giọng, làm cho việc này. có vẻ nghiêm trọng hơn, mục đích là để dọa ông già này.
"Hít... ý cậu nói là sao?" Bạch Nhãn Hạt Tử cũng hơi căng thẳng.
"Tôi vừa tìm hiểu tình hình của ông, họ nói ông bị tình nghi buôn lậu cổ vật, và tại cửa hàng ông còn tìm thấy bằng chứng phạm tội, một pho tượng Phật bằng bạc có mắt vàng thời Hán mạt. Hơn nữa ông còn liên quan tới một vụ án mạng. Nếu các cáo buộc này đúng, ông sẽ phải ngồi tù nửa đời còn lại, hoặc nếu nghiêm trọng hơn sẽ bị xử bắn."
Hà Hoành Vĩ nói rồi còn làm động tác bóp cò súng vào đầu.
Danh Sách Chương: