Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa bà cũng xem tin tức, hung thủ đến giờ vẫn đang lẩn trốn, nếu chuyển qua ngã rế lại thấy hung thủ vứt xác thì biết làm sao đây?

Chỉ là Lâm Thiến không ngờ rằng, hung thủ thật sự bây giờ đang nằm trước cửa sổ sát đất ngủ ch ảy nước dãi.

"Bà nói thật hay đùa đấy? Đừng dọa tôi chứ." Tô Nhạc Luân không để ý lắm, thuận miệng nói.

"Ông không xem tin tức à, dạo trước ồn ào lắm, nhiều cư dân trong khu buổi tối không dám ra ngoài." Mấy ngày trước Tô Nhạc Luân bận đủ thứ chuyện phiền phức, làm gì còn tâm trạng xem tin tức.

Lúc này dưới màn đêm bao phủ, hai người vẫn trò chuyện khá vui vẻ, nhưng họ đều không để ý, ở góc rẽ không xa, người phụ nữ ngồi trong xe có sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Khi nhìn thấy Tô Nhạc Luân và Lâm Thiến ôm ấp nhau, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Lý Nguyệt Hoa bùng cháy dữ dội, lúc này đôi mắt bà ta chỉ toàn sự giận dữ.

Bà ta đổ mọi lỗi lầm lên đầu Lâm Thiến, cho rằng nếu không có Lâm Thiến, có lẽ tất cả sẽ không xảy ra, bà ta cho rằng người phụ nữ này đáng chết.


Khi trong lòng đã có ý nghĩ điên cuồng như vậy, Lý Nguyệt Hoa khởi động xe, mạnh mẽ đạp chân ga.

Chiếc xe màu xanh da trời như mũi tên rời cung lao vút đi, nhanh chóng xé toạc màn đêm tiến đến gần hai người.

Chỉ thấy đèn xe bỗng lóe lên hai lần, chiếu vào mắt khiến hai người hoa cả mắt, ngay sau đó Lâm Thiến còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cả người đã bị hất văng ra ngoài.

Sau đó Lý Nguyệt Hoa lái xe, không thèm ngoảnh đầu lại biến mất ở khúc rế không xa.

"Hừ, nếu ông quan tâm người phụ nữ đó như vậy, thì cứ để bà ta chết đi." Lý Nguyệt Hoa trừng đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghĩ trong lòng.

Trong bóng tối, Lâm Thiến chỉ cảm thấy mình như bị thứ gì đó đâm phải, đầu hơi choáng váng, hình như còn ngửi thấy mùi tanh của máu.

Cố gắng giấy giụa, Lâm Thiến nằm sấp trên đất ho khan vài tiếng, bà cảm thấy mình không sao cả.

Vốn lúc nãy bà tưởng mình chắc chắn sẽ bị chiếc xe lao đến đâm trúng, chỉ là vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bà cảm thấy có một người dùng sức đẩy mình, sau đó bà va vào một chiếc xe bên cạnh rồi ngã xuống đất.

Mà khi bà hoàn hồn, nhìn thấy phía trước không xa, trên mặt đường có một người đang nằm, lúc này ông ta nằm yên lặng trong vũng máu, đã nhắm mắt vĩnh viễn ngừng thở.

Lâm Thiến nhìn quanh, đột nhiên nhớ ra, người này chắc chắn là Tô Nhạc Luân, nên liền điên cuồng lao tới. Bà bổ nhào lên người Tô Nhạc Luân đầy máu, nhẹ nhàng nâng mặt ông ta run

rẩy nói: "Ông tỉnh lại đi... ông tỉnh lại đi..."


Nước mắt nóng hổi của Lâm Thiến từ mắt rơi xuống, hòa vào máu tươi vẫn còn ấm của Tô Nhạc Luân.

"Xoạt!" Trong biệt thự, Mao Đầu đột nhiên co giật chân sau, bản năng mách bảo nó rằng có chuyện rồi.

Vì vậy thông qua thần thức, nó báo cho Tô Vũ với tốc độ nhanh nhất: "Có chuyện rồi, đi theo tôi!"

Nói xong, Mao Đầu xông ra trước.

Nghe lời nói của Mao Đầu, Tô Vũ cũng cau mày, lúc này còn có thể là ai gặp chuyện, chắc chăn là cha mẹ mình.

"Ơ, nó lại phát điên cái gì vậy?" Mã Hiểu Lộ khó hiểu hỏi.

"Có chuyện rồi, ở nhà đi, anh ra ngoài xem sao." Lúc này Tô Vũ chỉ nghĩ đến người của Sơn Trang Quy Vân trước đây mang hộp Linh Lung Cửu Chuyển Lưu Ly đến cho anh, hoặc là người của Phủ Tiên Độc Cổ.

Mà dù là ai, chỉ cần cha mẹ anh thiếu một sợi lông, anh cũng sẽ khiến đối phương hối hận khi đã đến thế gian này.


Mao Đầu trực tiếp chui qua khe hở hàng rào của khu nhà, rồi dùng hết sức nhảy thẳng ra đường, bởi vì dựa vào linh giác, nó có thể cảm ứng rõ ràng vị trí cụ thể xảy ra chuyện.

Chưa đầy một phút, Mao Đầu đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Lâm Thiến ôm đầu Tô Nhạc Luân khóc thảm thiết, mà nó có thể cảm nhận được, lúc này Tô Nhạc Luân không có nhịp tim, không có hơi thở, thậm chí không có bất cứ khí tức nào của người sống, ông ta đã chết.

Mao Đầu vội vàng chạy tới, chân sau đạp mạnh xuống đất, mặt đường xi măng bị nó đạp thủng hai lỗ.

Sau đó từ hai mắt nó, khí sinh linh liên tục tuôn ra như thủy triều, tuy nó biết dù là khí sinh linh, cũng tuyệt đối không thể khiến Tô Nhạc Luân sống lại.

Nhưng ít nhất như vậy có thể giữ nguyên trạng thái hiện tại của ông ta, biết đâu nhờ vào năng lực của Tô Vũ, vẫn sẽ có chút hy vọng. Nhưng điều này khiến Mao Đầu tiêu hao rất lớn, bởi vì cơ thể Tô Nhạc Luân hiện giờ như một lỗ hổng, không có thứ gì có thể lấp đầy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK