Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời Tô Nhạc Luân nói ra với giọng điệu bình thản không chút gợn sóng,

Lại có sức mạnh như bom hạt nhân nổ tung, không có tiếng động nhưng lại khiến đầu óc Lý Nguyệt Hoa choáng váng, trong không gian cũng không ngửi thấy mùi thuốc súng.

Nhưng lại thực sự khiến bà ta cảm thấy nơi đây chính là tâm điểm của vụ nổ, toàn thân bà ta cảm thấy hơi lạnh buốt, trong đầu trống rỗng.

"Không thể nào, làm sao ông ta có thể biết được, rốt cuộc là ai nói cho ông †a biết?" Qua hồi lâu, Lý Nguyệt Hoa mới hoàn hồn, chỉ là lúc này bà ta lại liên tục nhắc nhở bản thân, tất cả những điều này đều không phải sự thật.

Bởi vì bản thân bà ta cảm thấy tất cả đều hoàn hảo không một kẽ hở, hơn nữa lời nói dối này cũng đã được duy trì suốt hơn hai mươi năm, thậm chí đôi khi bà ta cũng không còn cảm thấy đây là một lời nói dối trắng trợn.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, đánh cho bà ta trở tay không kịp.

Nhưng nghĩ lại kỹ càng, Lý Nguyệt Hoa nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, bao nhiêu năm nay Tô Nhạc Luân đều không hề nghỉ ngờ, tại sao bây giờ vào thời khắc then chốt này lại sinh nghi?

Dù sao tin rằng bất cứ người cha nào, cũng tuyệt đối không thể tùy tiện nghi ngờ đứa con của mình có phải con ruột hay không, trong này nhất định có điều gì đó mà Lý Nguyệt Hoa không biết.


Mà bây giờ, Tô Nhạc Luân không chỉ đơn thuần nghỉ ngờ, nhìn bộ dạng của Tô Nhạc Luân hôm nay, hẳn là đã nắm trong tay bằng chứng xác thực nào đó,

bằng chứng như núi nếu không tuyệt đối sẽ không tự tin đến vậy.

Nếu Tô Nhạc Luân thực sự có trong tay bằng chứng như vậy, thế thì gặp nhau ở tòa, người ra đi tay trắng chính là Lý Nguyệt Hoa.

Lúc này sắc mặt Lý Nguyệt Hoa âm trầm, người đầu tiên bà ta nghĩ đến chính là Mã Hiểu Lộ, bởi vì chỉ có Mã Hiểu Lộ từng bắt gặp chuyện giữa bà ta và Quách Tự Cường.

Nhưng hiện tại Lý Nguyệt Hoa hiểu rõ, bây giờ không phải lúc truy cứu những chuyện này, việc cấp bách trước mắt, vẫn là phải vớt vát đủ lợi ích trong vụ ly hôn này đã.

Tô Nhạc Luân bước ra khỏi cửa nhà, quay đầu nhìn lại.

Không biết sao ông ta đột nhiên cảm thấy nơi này rất xa lạ, có cảm giác như cả đời này mình cũng không thể quay lại đây nữa.

Đồng thời trong lòng ông ta cũng có cảm giác như trút được gánh nặng, thậm chí ông ta cảm thấy mình vừa đưa ra quyết định quan trọng nhất, cũng là đúng đắn nhất trong đời.

"A lô, bà đang ở đâu?" Tô Nhạc Luân lập tức gọi điện cho Lâm Thiến.

Lúc này Lâm Thiến đang ngồi trên ghế sofa xem tivi cùng Lương Dịch Phương, bà cũng thắc mắc sao giờ này Tô Nhạc Luân còn gọi điện cho mình.

"Tôi có thể ở đâu chứ? Tất nhiên là ở nhà rồi." Lâm Thiến trả lời mà không cần suy nghĩ.

"Vậy được, tôi muốn mời bà ra ngoài ngồi một lát, quán ăn ven biển kia thế nào?" Tô Nhạc Luân lấy hết can đảm nói.

Lâm Thiến cau mày nói: "Ông say rồi à?"

Nói xong liền cúp máy không chút do dự, không thèm để ý nữa.


Tuy những ngày trước Tô Nhạc Luân đều đến đây, phụ giúp hoặc đi dạo, đi mua sắm cùng bà và Lương Dịch Phương.

Nhưng từ đầu đến cuối, kỳ thực giữa họ chẳng có gì để nói.

Không phải thực sự không có gì để nói, mà là Tô Nhạc Luân mở miệng, Lâm Thiến lại không biết nên tiếp lời thế nào mà thôi.

Giờ Tô Nhạc Luân nửa đêm canh ba đột nhiên rủ rê, bà có thể làm gì? Chẳng lẽ vui vẻ đồng ý à? Trên thực tế còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó là Lâm Thiến cảm thấy mình không có tư cách.

Cho dù bây giờ Tô Nhạc Luân đã thừa nhận Tô Vũ là con ruột của ông ta, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật rằng bà mới là người phá hoại gia đình người khác.

"Mẹ, ai gọi cho mẹ muộn thế?" Mã Hiểu Lộ ngồi bên cạnh Lâm Thiến, nghiêng đầu tựa lên vai Lâm Thiến hỏi.

Lúc này Lâm Thiến lại đỏ mặt nói: "Làm gì có ai, chỉ là gọi nhầm thôi. Các con không mau đi ngủ đi, mai không đi làm à."

Nói đến chuyện này, Lâm Thiến hiển nhiên có chút căng thẳng, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Điều này khiến Mã Hiểu Lộ cảm thấy, người vừa gọi điện tuyệt đối không phải người bình thường.

"Này, anh nói xem vừa rồi ai gọi cho mẹ vậy?" Mã Hiểu Lộ lại dựa sát vào Tô Vũ hỏi.


Tô Vũ xoay mắt suy nghĩ rồi nói: "Chuyện này anh thấy rất dễ phân tích ra."

Mã Hiểu Lộ hứng thú hỏi, mắt chớp chớp: "Nói nghe thử xem?”

Tô Vũ ôm vai Mã Hiểu Lộ nói: "Em nghĩ xem, số điện thoại của mẹ có phải mới đổi sau khi đến Tân Hải không? Trong điện thoại của mẹ chắc không có nhiều người liên lạc đâu.

Mà lúc nấy khi nghe điện thoại, từ giọng nói của mẹ có thể đoán không phải cuộc gọi quấy rối. Nhưng sau đó giọng nói lại đột ngột thay đổi, em nghĩ là ai gọi?"

Nói đến đây, Mã Hiểu Lộ thông minh đương nhiên đã đoán ra là ai rồi.

Chỉ thấy cô cười hì hì nói: "Ý anh là cha gọi điện thoại đến phải không?"

"Đúng hay không, gọi điện hỏi thử là biết liền!" Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt đã đạt được sự đồng thuận.

Sau đó Mã Hiểu Lộ lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Nhạc Luân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK