“À thì, con ăn tối rồi, chúng con đi lên trước đây.” Buông con chó lớn màu vàng đang ôm trong lòng xuống, Tiền Hào cũng muốn lên lầu.
Nhưng mà lại bị thím Ngô kéo lại, nhìn lên đầu cầu thang nói: "Con nói cho mẹ biết, cô gái này là ai?"
Trong lòng mẹ nghĩ cái gì, đương nhiên Tiền Hào cũng có thể đoán ra bảy tám phần. Nhưng chuyện như vậy, anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ, dù sao người ta chính là đại minh tinh chạm tay có thể bỏng của Trung Quốc hiện nay, làm sao có thể để mắt tới mình chứ.
“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một người bạn bình thường của con mà thôi.” Tiền Hào cố gắng giải thích, nhưng lại phát hiện có giải thích cũng không rõ ràng lắm.
Bạn bè bình thường vừa đến nhà đã vào phòng mình, điều này chỉ sợ không hợp lý lắm.
"Con cũng đừng nghĩ đến chuyện giấu mẹ, bạn bình thường mà có thể theo con về nhà à? Mẹ nói cho con biết, mẹ thích cô gái này, nếu con cưới cô gái này, cha con ở dưới suối vàng cũng yên lòng đấy."
Thím Ngô không tin lời Tiền Hào nói, bà ấy đã thích cô gái này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Ai da, mẹ, con không nói rõ với mẹ được, dù sao cũng không giống như mẹ nghĩ đâu. Được rồi, con lên đây.”
Nói xong, Tiền Hào đi lên lầu, thím Ngô còn ở phía sau nhắc nhở nói: "Này, nhớ kỹ lời mẹ nói nhé..."
So với toàn bộ thị trấn, cách trang trí của nhà Tiền Hào cũng coi là tương đối sang trọng, ít nhất sàn nhà phía trên lầu cũng được lát gạch men sứ, trông có vẻ sạch sẽ và vuông vức.
Nhưng trong lòng Tiền Hào, tất cả những điều này đối với Triệu Mộng Nhã cao cao tại thượng mà nói, chỉ sợ thật sự là quá đơn sơ.
Lúc này Triệu Mộng Nhã đang ngồi ở bên giường trong phòng, dưới ánh đèn lờ mờ là bóng hình cô đơn của cô ta.
“Cốc cốc cốc!”
Tuy cửa đã mở nhưng Tiền Hào vẫn gõ cửa.
Triệu Mộng Nhã ngẩng đầu nhìn Tiền Hào, mỉm cười gật đầu.
Tiền Hào gãi đầu đi vào, khí tức tiềm ẩn của Triệu Mộng Nhã làm cho Tiền Hào có chút câu nệ, anh ta ho nhẹ hai tiếng, sau đó mở miệng nói.
“Cái kia... Nhà tôi chỉ có như vậy thôi, cô đừng để ý nhé.”
Triệu Mộng Nhã lắc đầu đáp: "Anh đừng nghĩ tôi bị nuông chiều như thế có được không, lúc mới bước chân vào làng giải trí cũng không được tốt như bây giờ, nhưng mà anh biết không, tuy rằng ở đây xa lạ và không tính là xa hoa, nhưng lại cho tôi một cảm giác..."
“Cảm giác gì? Chắc chắn cô không chịu nổi mùi gà vịt lẫn lộn rồi.” Tiền Hào tự giễu nói.
"Không phải, gia đình... có chút cảm giác gia đình, hoặc là nói tôi không cần lo lắng có thứ gì đó có thể uy hiếp đến tôi." Đây là lời nói thật lòng của Triệu Mộng Nhã, trước kia cô ta trông như xinh đẹp vẻ vang, nhưng thực tế quả thật như một con chó sắp chết, mỗi ngày cô ta đều sống trong sợ hãi, không có một chút cảm giác an toàn nào.
Ngược lại khi ở chỗ này, giống như là một vùng đất thanh tịnh trong lòng cô ta.
"Thành thật mà nói, trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới, một cô gái như cô lại trải qua nhiều chuyện như vậy, mà cô ở trên màn ảnh và ở trước mặt công chúng còn ngụy trang không chê vào đâu được, tôi thật sự bội phục khả năng diễn xuất của cô đấy.” Tiền Hào bất tri bất giác bắt đầu đồng cảm với quá khứ của người phụ nữ này.
“Anh nghĩ tôi muốn sao, bây giờ nhớ lại thật sự cảm thấy mình rất đê tiện, nếu tôi không nhu nhược thì đã sớm vạch trần anh ta rồi.”
Đừng nhìn Triệu Mộng Nhã bình thản nói ra những lời này mà lầm, thật ra trong lòng của cô ta đã cuồn trào mãnh liệt, chẳng qua bởi vì nghề nghiệp của mình nên cô ta tương đối giỏi về việc che giấu cảm xúc. Trên thực tế tất cả đều là lớp ngụy trang kiên cường mà thôi.
Tiền Hào cũng cảm thấy có chút xấu hổ, người ta vừa mới trải qua nhiều thăng trầm như vậy, thật vất vả mới thoát khỏi biển khổ, tại sao bây giờ lại đi vạch trần vết sẹo của người ta chứ?
"Này, đừng để ý quá đến chuyện đó, cô nghĩ mà xem, đàn ông có thể ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, dựa vào cái gì mà yêu cầu phụ nữ thủ thân như ngọc chứ?"
Lời nói tùy tiện của Tiền Hào khiến Triệu Mộng Nhã không nhịn được bật cười: "Anh đang nói logic gì thế? Vậy tôi hỏi anh, nếu vợ tương lai của anh giống tôi thì anh có để ý không?"
Bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc, không khí xung quanh lúc này như ngưng tụ lại, dưới ánh sáng mờ ảo, hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như đang im lặng giao tiếp bằng ánh mắt.
Tiền Hào không nói gì, nhưng lại giống như có người ở sau lưng đẩy anh ta, khiến anh ta càng ngày càng tiến lại gần, càng ngày càng gần, gần đến mức anh ta có thể nhìn thấy rõ sợi tóc của Triệu Mộng Nhã đang rung, gần đến mức anh ta có thể nghe thấy tiếng thở không đều của đối phương, gần đến nỗi từng đợt hương thơm khiến người ta mềm cả xương tùy ý tấn công trái tim anh ta.
“Khụ khụ!”
“Ừm, có phải tôi đến không đúng lúc không?" Ngay khi tình cảm giữa hai người đang phát triển thì Tô Vũ lại xuất hiện ở cửa không đúng lúc, dựa vào khung cửa khẽ ho một tiếng.
Hai người nhanh chóng tách ra, Triệu Mộng Nhã hơi cúi đầu, căng thẳng đến mức đỏ bừng mặt mũi, nhẹ nhàng cắn môi dưới của mình.
Mà Tiền Hào lại từ trên giường nhảy dựng lên, xoa xoa tay cười nói: "Tô Vũ, sao mày lên lầu mà không có tiếng động thế, làm tao sợ nhảy dựng cả lên.”
Tô Vũ quay đầu lại nhìn xuống dưới lầu, nhún nhún vai nói: "Không có tiếng động sao? Con chó lớn màu vàng dưới lầu đã sủa rất lâu rồi. Các người không nghe thấy à?”
Danh Sách Chương: