Trong đại sảnh, một người đàn ông trung niên ngồi vững chãi, khuôn mặt mang vẻ sát phạt, khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.
Ông ta chính là Tề Dự của Cẩm Thượng Cư, nhà họ Tề cũng là một trong những gia tộc lớn nhất Tây Bắc, 30 năm trước trong lần hành động trên biển, những người tham gia đó chính là họ.
"Cha, con nghe nói lại có người nhòm ngó Biển Đen, nhưng lần này sơn trang Quy Vân lại không hỏi ý kiến của Cẩm Thượng Cư chúng ta, xin cha cho phép con trực tiếp đến Yến Kinh, con sẽ bắt Điền Quốc Hoa phải giải thích rõ ràng với Cẩm Thượng Cư. "
Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đứng trước mặt Tề Dự, nói với vẻ phẫn nộ.
"Cha nuôi, con ủng hộ ý kiến của em Hoan. Việc này chắc chắn do sơn trang Quy Vân gây ra. 30 năm trước, ông nội đã không may mất mạng trong vụ tai nạn trên biển đó. Nhưng lần này họ hành động mà không thông qua Cẩm Thượng Cư, thật sự là coi thường chúng ta quá đáng."
Đứng bên cạnh Tệ Dự là con nuôi Tề Ninh cũng hùa theo nói.
Là con nuôi, anh ta tất nhiên không thể đối nghịch với Tề Hoan, dù sao người ta cũng là con ruột. Nếu cãi nhau trước mặt Tề Dự thì, bản thân sẽ không được lợi ích gì.
Rõ ràng Tề Ninh thông minh hơn nhiều, đến sơn trang Quy Vân bề ngoài là đòi lời giải thích, nhưng thực chất là khởi binh vấn tội. Nếu Tề Hoan kia ngu ngốc tự nguyện đi giết giặc, anh ta sẽ đóng vai "thuận nước giọng thuyền", để Tề Hoan đi đắc tội với sơn trang Quy Vân là được rồi.
Tề Dự với tư cách là gia chủ nhà họ Tề thế hệ này, kế thừa toàn bộ Cẩm Thượng Cư, nhưng thực chất lại là kẻ hữu danh vô thực.
Bề ngoài trông có vẻ thông minh, nhanh nhẹn, thỉnh thoảng đôi mắt còn lóe lên vẻ thông thái. Nhưng thực ra chỉ có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ lo lợi ích trước mắt.
So với người cha, Tề Dự chỉ học được chút da lông thôi.
"Được, Hoan Nhi có chí làm cha rất tự hào. Đám người sơn trang Quy Vân đừng mong tự độc chiếm được, trên biển lại quá nguy hiểm, chúng ta sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi, con hãy đi sơn trang Quy Vân một chuyến, cha muốn xem Điền Quốc Hoa có nể mặt Cẩm Thượng Cư nữa hay không."
Khi nói lời này, Tề Dự ra vẻ oai phong lẫm liệt.
Nhưng bên cạnh, Tề Ninh cúi đầu cười khẩy, trong lòng thừa biết ý đồ thực sự.
Anh ta đã có thể dự đoán ra, lần này Tề Hoan đến sơn trang Quy Vân chẳng khác nào đâm vào tổ ong vò vẽ.
Thứ nhất, bây giờ Cẩm Thượng Cư còn chưa biết người đi vào Biển Đen có phải là sơn trang Quy Vân hay không, trước khi chưa xác định mà đã trực tiếp điều quân hỏi tội, liệu lão trang chủ Điền Quốc Hoa có thể đối xử tử tế với Tề Hoan hay không?
Thứ hai, nếu thật sự là người của sơn trang Quy Vân, thì họ phải biết ra biển sẽ gây chấn động. Sự việc lớn như vậy cả nước ai cũng biết, không lẽ người của Cẩm Thượng Cư lại điếc hay sao? Vậy nếu thật sự là họ, chắc chắn là họ không sợ Cẩm Thượng Cư biết chuyện này.
Vậy nên, dù thế nào đi nữa, chuyến đi lần này của Tề Hoan cũng sẽ như đâm vào tổ ong mà thôi. Tề Ninh chỉ biết thầm cười trong bụng, thật sự là cha nào con nấy, răn chuột một ổ không ai có óc sáng suốt cả.
Mấy chục năm qua dù Cẩm Thượng Cư và sơn trang Quy Vân vẫn có ân oán, nhưng bề ngoài vẫn lễ độ với nhau, lần này chủ động khiêu khích, e rằng cơn bão nổi lên sẽ không nhỏ hơn cơn bão trên mặt biển bây giờ đâu.
...
"Trời ơi, chú em Hoành Vĩ, không thể đi tiếp nữa rồi. Mau dừng thuyền lại, dừng thuyền mau!" Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử cũng thấy ngọn lửa truyền thuyết có thể đóng băng linh hồn con người bay lên ở mặt biển phía trước không xa, liền bảo Hà Hoành Vĩ dừng thuyền lại, vì nếu còn đi tiếp, họ sẽ bị hồn tiêu phách tán ngay lập tức.
Vừa rồi Tô Vũ đã xác nhận, đó là long hỏa, theo lý thuyết thì Bạch Nhãn Hạt Tử với đôi mắt thường nhất định không thể nhìn thấy.
Những gì ông ta thấy, là âm khí bay lên sau khi long hỏa tinh luyện dưới đáy biển.
Nghe lời của Bạch Nhãn Hạt Tử, Hà Hoành Vĩ cũng giật mình tỉnh táo lại, ngước nhìn ra xa, chỉ thấy mặt biển phía trước không xa bị bao phủ bởi một màn sương trắng xóa, có hơi giống sương mù.
Nhưng làn sương đó liên tục chuyển động, giống như ngọn lửa đang cháy.
Và khi Hà Hoành Vĩ phản ứng lại thì đã quá muộn, bởi không chỉ con thuyền này, mà ngay cả một chiếc thuyền nhỏ cũng không thể nói dừng là dừng liền được.
Cho nên mặc dù Hà Hoành Vĩ đóng tất cả các nguồn động lực ngay lập tức, con thuyền vẫn lao thẳng về phía mặt biển đang có ngọn lửa trắng cháy rực kia.
Thấy vậy, Bạch Nhãn Hạt Tử đưa tay che mắt la lên: "Chết rồi, chết rồi, lần này chúng ta không thể thoát được rồi!"
Ban đầu Hà Hoành Vĩ vẫn tin tưởng Bạch Nhãn Hạt Tử khá nhiều, nhất là vừa rồi ông ta đã dùng dưa hấu có pha kiềm mạnh để giết chết rất nhiều cá voi lưng đen đầu trắng phía ngoài, dẫn dụ con giao long chỉ tồn tại trong truyền thuyết kia đi chỗ khác.
Danh Sách Chương: