Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này biểu cảm trên mặt Đoạn Vân Phi rõ ràng hơi âm u bất định, ông ta không biết nên vui hay nên thấy ngượng.

Vốn dĩ ông ta nghĩ mình lái chiếc xe hơn hai triệu về, lẽ ra phải thấy nở mày nở mặt, đó là khẳng định thân phận của ông ta, thực chất chính là một kiểu khoe khoang.

Nhưng bây giờ Tô Vũ thế này là sao đây? Ông ta chỉ thấy mặt mình nóng ran.

Cũng không biết nên nói gì, lúc này Mã Mật Phong lại tiến lên hai bước: "Chị cả, anh rể, chọn một chiếc đi, đều là bản cao cấp nhất, tính năng các mặt đều tốt."

Thấy cả nhà Đoạn Vân Phi mãi không nói gì, Mã Hiểu Lộ đứng bên cạnh cũng thấy hơi ngượng, dù sao trong mắt cô, đối phương cũng là người lớn, giờ làm ra vẻ giương cung bạt kiếm thế này, trong lòng ai cũng không thoải mái.

Nên Mã Hiểu Lộ nhẹ nhàng kéo tay Tô Vũ n một nhà mà."

Hay là thôi đi anh, đều là người


Tô Vũ quay lại nhìn Mã Hiểu Lộ, rồi lắc đầu.

Mã Hiểu Lộ là người quá lương thiện, chắc nếu phút trước kẻ thù muốn giết cô, bây giờ cô đã nằm trong vũng máu rồi.

Đang giấy giụa trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô vẫn sẽ mềm lòng, vẫn sẽ có ý nghĩ tha cho người khác, vẫn sẽ cho người ta cơ hội làm lại cuộc đời.

Đây là một khuyết điểm, nếu thực sự phải lựa chọn giữa sống và chết, khuyết điểm này của cô, rất có thể sẽ lấy mạng cô.

Chỉ là, những điều này chỉ cần trên chiến trường mới phải sát phạt quả quyết. Tô Vũ không cần Mã Hiểu Lộ cũng có năng lực như vậy, bởi anh sẽ không để Mã Hiểu Lộ phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy lần nữa, giống như lần trước gặp Hoàng Ngư Ma Ma.

Cô coi cả nhà Đoạn Vân Phi là họ hàng, nhưng người ta có coi cô là họ hàng không?

Có lế sẽ nói có, nhưng đó chỉ là họ hàng bề ngoài mà thôi.

Nhưng mà nói lại, Tô Vũ và cả nhà Đoạn Vân Phi cũng không có thù hận sâu nặng gì, chuyện này cũng nên dừng ở đây thôi.

Nên Tô Vũ mỉm cười, xoa nhẹ đầu Mã Hiểu Lộ rỉ

"Thôi được rồi, nếu các người không biết chọn thế nào, để tôi quyết định cho vậy. Làm phiền ông chủ Từ rồi, chiếc màu trắng kia." Tô Vũ quay lại nói với Từ Thiên Thành.

Từ Thiên Thành gật đầu, rồi vỗ tay thật mạnh bảo công nhân: "Nào nào, dỡ chiếc xe này xuống cho tôi, cẩn thận đấy."

"Ê, chiếc xe anh nói có phải cái gì mà Ma gì gì ấy không? Anh xem lần này chở đến nhiều thế, trước đó chắc chắn anh lừa tôi rồi, cái BMW của thằng cháu tôi chắc chắn tốt hơn cái này."


Mấy người xem náo nhiệt lúc trước, giờ lại không nhịn được bàn tán.

Dù sao trước đây thằng cháu lái chiếc BMW về, cũng thu hút không biết bao nhiêu đứa trẻ đứng xem.

Hơn nữa bà ta cũng chưa thấy ai trong làng lái, mà bây giờ chiếc xe sang mà người ta vừa nói giá mấy triệu một chiếc này.

Lại có người chở đến nhiều như thế trong một lần, theo nguyên tắc vật hiếm thì quý, bà ta tất nhiên sẽ thấy BMW vẫn đắt hơn một chút.

Người lúc nấy cũng không biết giải thích thế nào, bởi vì phương tiện đi lại bình thường của phần lớn dân quê là xe ba gác, họ căn bản không có khái niệm với chuyện này, đâu thể dẫn họ đến cửa hàng 4S xem được, tin rằng cửa hàng 4S là cái gì họ cũng chưa chắc đã biết.

Nên chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ: "Bà nói sao thì là vậy đi."

Nhưng điều khiến anh ta cảm khái là, sếp mình còn chỉ có thể đi mượn xe ở công ty cho thuê, nhà họ Mã đã có thể cho người ta cả đống xe thế này.

Anh ta vốn tưởng sếp mình đã là người trên người rồi, vậy cháu rể của ông cụ Mã Đức Chung này phải tính là gì đây?


€ó lúc anh ta thực sự phải thừa nhận, nghèo khó quả thực có thể hạn chế trí tưởng tượng của con người.

Chỉ một lúc sau, chiếc Maserati màu trắng mà Từ Thiên Thành chở đến đã được dỡ xuống xe.

Sau đó, Mã Mật Phong đi quanh xe mới hai vòng rồi liên tục gật đầu: "Nhìn xe mới đúng là đẹp. Chị cả, chiếc xe này là của nhà chị rồi."

'Từ Thiên Thành đưa chìa khóa cho Đoạn Vân Phi, người sau gần như máy móc nhận lấy chìa khóa, nhưng chiếc chìa khóa xe tưởng chừng không đáng kể này, lúc này cầm trên tay ông ta lại nặng như ngàn cân.

Cả nhà không ai nói gì, ngay cả Đoạn Vi vốn quen kiêu ngạo ngông cuồng khinh người, lúc này cũng rất biết điều ngậm miệng, bởi cô ta mơ hồ cảm nhận được, dường như mình đã mất đi vốn liếng để kiêu ngạo.

Ít nhất trước mặt Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, cô ta có cảm giác như vậy, hơn nữa rất mạnh mẽ.

"Anh xem, cả nhà chị cả sao không nói gì nữa, vừa rồi không phải còn vênh váo hỉnh mũi lên trời sao? Thật hả giận." Lúc này Chung Phù Ngọc đứng bên cạnh cũng thấy trong lòng vui sướng tột độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK