Suy nghĩ một lúc, Tô Vũ lại nở nụ cười.
Anh không tin Mao Đầu sẽ tấn công người vô cớ.
Nếu nó thật sự muốn làm hại ai, chỉ trong một hơi thở không biết sẽ có bao nhiêu người thiệt mạng.
Vì vậy, khả năng còn lại là có thể Mao Đầu cảm nhận được nguy hiểm, hoặc đối với nó, hoặc đối với người trong nhà.
Tuy Tô Vũ chưa bao giờ nói cho Mao Đầu biết, nhưng nó hẳn hiểu rằng bất kỳ ai trong nhà cũng đều là đối tượng cần bảo vệ.
Còn nói có ai có thể đe dọa được Mao Đầu, hiển nhiên Tô Vũ không tin.
Như vậy chỉ còn khả năng là có kẻ có ý đồ xấu với người trong nhà.
Mao Đầu cũng chỉ trong trường hợp bất đắc dĩ mới hành động như vậy.
Chỉ là, tên này cũng thật vô pháp vô thiên, ngang nhiên hành hung như thế thực sự là càn rỡ đến cực điểm.
Thấy Tô Vũ lúc này còn cười được, Mã Hiểu Lộ lại bối rối, nhéo phần thịt mềm bên hông anh và nói:
"Anh còn cười được à? Anh mang về một con chó không nghe lời em thì thôi đi, giờ nó làm bị thương người ta mà anh lại cười nữa à?”
Vì con chó nhà mình làm bị thương người ta không phải chuyện nhỏ, phải chịu trách nhiệm về chỉ phí y tế và bồi thường là điều khó tránh khỏi.
Quan trọng hơn là, rất có thể Mao Đầu sẽ bị mang đi, lúc đó thiếu đi một nguồn vui, Mã Hiểu Lộ cũng không cam tâm.
Tô Vũ liên tục xin lỗi: "Anh không cười đâu, em nghe anh nói này." Mã Hiểu Lộ buông tay ra: "Anh nói đi, bây giờ phải làm sao đây, người ta ở
trong đó sống chết không rõ, anh không biết lúc đưa tới tình hình đáng sợ đến mức nào đâu.
Em hơi lo sẽ có người chết đấy."
Nói xong, Mã Hiểu Lộ còn vô thức vòng tay ôm mình, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy kinh khủng.
Tô Vũ gật đầu nói: "Anh thấy người đó đáng đời." "Ơ hay, giờ anh cũng đồng lõa với Mao Đầu rồi đấy à? Người ta đã như vậy rồi mà anh không thể có chút tình thương nào sao? Đó là chó nhà mình gây
thương tích cho người khác, phải chịu trách nhiệm chứ."
Mã Hiểu Lộ chỉ ngón tay nhọn vào ngực Tô Vũ nói.
Tô Vũ xoa xoa rồi hỏi: "Này anh hỏi em, Mao Đầu đến nhà mình đã vài ngày rồi phải không? Nhà cũng có nhiều người lạ đến, mỗi ngày cũng có không ít người đi qua cửa nhà chúng ta?
Em nghĩ xem tại sao Mao Đầu không tấn công những người khác, lại cố tình tấn công người đó?”
Mã Hiểu Lộ suy nghĩ, cô chưa từng nghiền ngẫm vấn đề này, nhưng bây giờ nghe thì hình như cũng có gì đó khác thường.
"Hay là Mao Đầu không ưa người xấu xí?" Mã Hiểu Lộ bĩu môi nhướng mày hỏi Tô Vũ.
Tô Vũ lập tức dở khóc dở cười: "Anh nói chứ, sao anh lại cưới được người vợ như em vậy nhỉ? Tâm suy nghĩ của em cũng thật sự rất lớn đấy."
Mã Hiểu Lộ phẩy tay: "Thì làm sao chứ? Ngoài việc người đó trông giống quỷ, em có thấy anh ta khác người khác chỗ nào đâu."
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Trước đây anh đã nói với em rồi, Mao Đầu rất có linh tính, nó tuyệt đối sẽ không tấn công người vô cớ, trừ phi người đó có ý đồ xấu hay âm mưu gây rối điều gì đó."
"Ồ2 Không thể nào chứ, ban ngày ban mặt mà." Mã Hiểu Lộ không nghĩ người đó dám làm điều gì.
Vì khu nhà có nhiều bảo vệ, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt, chỉ có một mình người đó thôi.
Chẳng lẽ anh ta dám giết người hay phóng hỏa à?
"Hơn nữa, khu nhà có nhiều camera giám sát, nếu anh ta dám làm gì thì chắc chăn sẽ bị bắt ngay.
Em nghĩ anh ta sẽ không dại dột như vậy." Sau đó Mã Hiểu Lộ bổ sung.
Đây cũng là điều Tô Vũ lo lắng nhất, đối phương chỉ có một người.
Và việc Mao Đầu tấn công anh ta phải có lý do, rõ ràng là mục tiêu của anh †a là nhà Tô Vũ, như vậy anh ta nhất định không đơn giản.
"Được rồi, chúng ta ở đây đoán mò cũng vô ích.
Trước tiên hãy xem tình hình người đó thế nào, rồi về phòng giám sát kiểm tra lại đoạn ghi hình, không phải sế sáng tỏ mọi chuyện sao?”
Tô Vũ nắm tay Mã Hiểu Lộ, võ nhẹ nói.
"Ai đó lại đây ký tên đi." Lúc này, đèn phòng cấp cứu phụt tắt, một bác sĩ cầm tờ giấy đứng ở cửa gọi.
Thấy vậy, Mã Hiểu Lộ vội đứng lên, đi qua hỏi: "Bác sĩ, tình hình người đó thế nào ạ?”
Bác sĩ ngước nhìn Mã Hiểu Lộ: "Cô là người nhà bệnh nhân à?"
Mã Hiểu Lộ xấu hổ cúi đầu, rồi đáp: "Người lạ thôi, là chó nhà tôi vô tình làm anh ta bị thương, anh ta không sao chứ?"
"Chó?" Bác sĩ nhíu mày hỏi.
"Không giống như bị chó cắn đâu." Bởi vì toàn thân người kia không hề có vết thương bên ngoài, nên bác sĩ cũng không nghĩ nguyên nhân là do bị chó cắn.
"Hiện tại tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, chúng tôi đoán ban đầu là bị ngộ độc, nhưng chưa rõ loại độc gì, đây là giấy yêu cầu chuyển viện.
Tôi nghĩ, cần phải chuyển đến bệnh viện tốt hơn ở Yến Kinh càng sớm càng tốt."
Bác sĩ đưa tài liệu cho Mã Hiểu Lộ rồi lắc đầu lẩm bẩm: "Bị chó cắn cũng có thể trúng độc sao?".
Danh Sách Chương: