Mã Hiểu Lộ nhướng mày, một khi Tô Vũ có chuyện muốn nói với mình rất có thể là vì tiền. Chỉ là không biết lần này lại muốn bao nhiêu nữa.
Mã Hiểu Lộ buông túi da trong tay xuống, vừa định ngồi ở trên sô pha, lại nhìn thấy hai trăm tệ mà mình để lại khi sáng trên bàn trà, Tô Vũ cũng không có động đến: Chẳng lẽ lần này không phải vì tiền sao?
Trong lòng Mã Hiểu Lộ nghĩ nhưng không lên tiếng, cô lẳng lặng chờ Tô Vũ nói tiếp.
"Anh nghĩ mọi người đều biết tình hình hiện tại của chúng †a như thế nào, anh cũng không muốn làm em lỡ dở, em còn trẻ, không nên bị ràng buộc bởi một cuộc hôn nhân không hạnh phúc như vậy, cho nên anh nghĩ chúng ta nên ly hôn vào một lúc nào đó đi." Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ nhàn nhạt nói.
Mã Hiểu Lộ sửng sốt, hoặc là trong lòng cô hẳn là cảm thấy mừng như điên, không biết bao nhiêu lần cô đề nghị ly hôn với Tô Vũ, thậm chí là khóc lóc cầu xin, nhưng đều bị đối phương từ chối, mà bây giờ Tô Vũ lại chủ động đề nghị, đây là Tô Vũ mà cô quen biết sao?
“À, được, nhưng ngày mai thứ bảy cục dân chính không làm việc, để thứ hai tuần sau đi” Mã Hiểu Lộ sửng sốt một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng nói.
Tô Vũ gật đầu, sau đó đứng lên chuẩn bị tiếp tục vào. phòng tu luyện, nhưng vừa đi hai bước rồi lại ngừng lại.
Mã Hiểu Lộ cho rằng Tô Vũ sẽ đổi ý, chỉ thấy Tô Vũ lấy từ trong túi của mình ra miếng dán tuần hoàn máu mà anh làm lúc chiều đưa cho Mã Hiểu Lộ, chỉ vào cánh tay của cô nói: "Em cầm cái này dùng đi, nó sẽ giúp ích cho vết thương của em:
Nhìn thấy Mã Hiểu Lộ cầm lấy miếng dán tuần hoàn máu kia, Tô Vũ xoay người đi vào phòng.
Đóng cửa tiếp tục tu luyện, hôm nay anh vận hành “Thủ Thái Âm Phế Kinh” tiêu hao quá nhiều linh khí, cho nên nhất định phải tăng tốc tu luyện mới được.
Miếng dán tuần hoàn máu trong tay Mã Hiểu Lộ tỏa ra mùi thảo dược nhàn nhạt và mang theo nhiệt độ cơ thể của Tô Vũ.
“Tô Vũ... Anh ấy đang quan tâm mình sao?” Mã Hiểu Lộ lại một lần nữa cảm thấy Tô Vũ đã thay đổi. Trước kia Tô Vũ luôn chỉ quan tâm đ ến bản thân mình, làm sao còn có thể quan tâm sống chết của người khác nữa chứ.
Kết hôn hai năm, Mã Hiểu Lộ từng bị bệnh mấy lần, nhưng ngay cả lời hỏi han ân cần đơn giản mà Tô Vũ cũng không có, nhưng ngay lúc sắp ly hôn, lại làm cho cô cảm nhận được một chút ấm áp của gia đình.
Nhưng mà vừa nghĩ tới việc có thể nhanh chóng ly hôn và thoát khỏi cuộc hôn nhân mà cô vẫn luôn muốn thoát khỏi này, Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi và mỉm cười đi vào phòng bếp.
Nhưng khi nhìn thấy thức ăn còn sót lại trong nồi, cô gần như muốn tự tát mình hai cái để xem mình có phải đang mơ: hay không. Bao gồm cả lời Tô Vũ vừa nói với cô, rốt cuộc có phải là giấc mơ của mình hay không.
"Đây là cơm do Tô Vũ nấu sao? Anh biết nấu cơm từ lúc. nào thế?" Mã Hiểu Lộ nghĩ trong lòng, nhưng lại không chống lại được mùi thức ăn mà cầm lấy đũa ăn một chút.
Mùi vị thực sự ngon hơn món do đầu bếp ở nhà hàng Bách Vị làm, không chỉ vậy mà độ nóng cũng vừa phải.
“Chẳng lẽ Tô Vũ điên rỉ!"
“Nhưng người điên làm sao có thể nấu cơm? Người điên làm sao có thể nghĩ đến dùng thuốc dán quan tâm mình được chứ?”
“Nhưng nếu không phải tinh thần bị k1ch thích thì làm sao. ăn được quả hồng hoa lam?”
Mã Hiểu Lộ läc đầu: Quên đi đừng suy nghĩ nữa, có lẽ là bởi vì tinh thần anh ta bị k1ch thích, cho nên mới đồng ý ly hôn, nhất định phải thừa dịp cơ hội này để mình hoàn toàn được tự do.
Điều khiến Mã Hiểu Lộ không ngờ tới chính là, đồ ăn Tô Vũ làm lại ngon miệng như thế, cô ăn khoảng hai chén cơm, còn thiếu chút nữa là uống hết canh và thức ăn.
Lúc này Mã Hiểu Lộ đột nhiên có một ý nghĩ vô cùng kỳ quái, làm cho cô có một loại cảm giác mất mát ngắn ngủi: Sau khi ly hôn, sẽ không được ăn thức ăn ngon miệng như vậy nữa.
Ngày hôm sau công ty của Mã Hiểu Lộ được nghỉ, bình thường cô vì tránh né Tô Vũ nên thường lấy các loại lý do tăng ca, có lẽ chỉ có làm cho mình điên cuồng bận rộn, cô mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Nhưng hôm nay Mã Hiểu Lộ lại không muốn tăng ca, cô muốn biết hai ngày nay đến tột cùng là Tô Vũ đang làm gì, đến tột cùng là vì cái gì mà làm cho anh thay đổi như vậy.
Mà điều càng làm cho cô ngạc nhiên chính là, sau khi dán thuốc mà Tô Vũ đưa cho cô, chỗ bầm tím đã biến mất chỉ sau một đêm, hơn nữa làn da còn trở nên hồng hào và mịn màng.
Lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện Tô Vũ đã không còn ở nhà, ga trải giường trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, chăn bông được gấp gọn gàng trên giường, trên ban công phơi bộ chăn hai ngày trước.
Hành vi bất thường của Tô Vũ làm cho Mã Hiểu Lộ cảm thấy rất khó tin: Chẳng lẽ anh thật sự quyết định thay đổi hoàn toàn và bắt đầu một cuộc sống mới?
Hai trăm tệ trên bàn trà vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc anh đã đi đâu? Để làm gì?
Kỳ thật sáng sớm Tô Vũ cũng đã rời giường, sau khi giặt xong chăn đệm, anh đi ra ngoài, anh muốn chạy tới bờ biển trước khi mặt trời mọc, lợi dụng luồng tử khí đầu tiên ở phía đông để tiếp tục luyện hóa Tử Cực Linh Đồng của anh.
Ngồi ở bờ biển, Tô Vũ không ngừng nhìn mặt trời mọc, theo đó hít sâu một hơi: Tuy răng có thể hấp thu hải khí trợ giúp cho Trúc Cơ của mình, nhưng mà tốc độ vẫn quá chậm, nếu như có thể đạt được một ít dược liệu quý giá, tốt nhất là thủ ô hoặc là nhân sâm ngàn năm trở lên thì tốt rồi.
Mà đối với những thứ này, âm nhãn ở đáy biển phía đông chính là nơi mà Tô Vũ thèm muốn nhất bây giờ.
Sau đó suốt một ngày, Tô Vũ đều ở trong Dịch Phúc Quán, có mấy bệnh nhân đến rồi đi, Tô Vũ đều bắt mạch bốc thuốc cho bọn họ.
Nhưng mà điều khiến anh tò mò nhất là hôm nay có rất nhiều người đến mua rễ bản lam* pha thuốc, chưa đầy một ngày, rễ bản lam trong tiệm cũng đã bán hết.
*Rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh
Mà Tô Vũ nhất định không nghĩ tới chính là, tất cả những thứ này đều có liên quan đến tin tức ngày hôm qua, nhân dân toàn thành phố đều đang phòng ngừa cảm cúm, loại thuốc. này đương nhiên trở thành hàng hot.
Anh lại đóng cửa sớm đi về nhà, mới vừa vào cửa nhà đã nhìn thấy Mã Hiểu Lộ bận rộn trong phòng bếp, nhưng anh lại không nói gì mà trở lại trong phòng của mình nhắm mắt điều tức.
Việc luyện tập ngày hôm nay đã giúp anh phục hồi được linh lực đã mất do vận hành “Thủ Thái Âm phế kinh”, anh đang cố gắng đột phá Trúc Cơ sơ kỳ và phối hợp với “Lục Đạo Luân Hồi Kinh”, cơ thể của anh vốn đã bị rượu chè và tình d*c khoét rỗng nên hẳn là sẽ tốt hơn người thường rất nhiều.
“Cốc cốc cốc!”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gỗ cửa, Mã Hiểu Lộ lau vết đầu mỡ trên tay rồi mở cửa phòng ra lại phát hiện người đứng ngoài cửa chính là Tô Thiếu Uy cùng hai người đàn ông cao to tròn trịa khác.
Mà lúc này trên tay Tô Thiếu Uy cầm một giấy chứng nhận bất động sản, đang dùng sắc mặt đắc chí của tiểu nhân nhìn Mã Hiểu Lộ.
“Ơ, em dâu xuống bếp à? Làm món gì ngon vậy? Để tôi nếm thử xem” Tô Thiếu Uy vừa nói, vừa không để ý Mã Hiểu Lộ ngăn cản mà xông vào.
Mã Hiểu Lộ tức giận không thôi, người này và Tô Vũ quả thực chính là cá mè một lứa, mà so sánh với đủ loại hành động khác của Tô Thiếu Uy, càng làm cho Mã Hiểu Lộ cảm thấy ghê tởm.
“Tô Thiếu Uy, phiền anh đi ra ngoài, nơi này là nhà tôi, tôi không hoan nghênh anh” Mã Hiểu Lộ cầm xẻng cảnh cáo Tô Thiếu Uy.
"Haha, thật sao? Tên phế vật kia đâu, gọi cậu ta ra đi, ông đây muốn nói cho cậu ta biết, cha đã đồng ý cho tôi căn nhà này, ngày mai các người nhất định phải dọn đi cho ông đây, bằng không đừng trách ông đây không khách khí” Tô Thiếu Uy tự tin nói với Mã Hiểu Lộ.
Căn nhà này ban đầu được gia đình Tô Vũ tặng cho anh lúc kết hôn, nhưng mà trên giấy chứng nhận bất động sản lại hoàn toàn không có tên Tô Vũ.
Hơn nữa lúc trước Tô Vũ không ngừng bị gia tộc gạt ra ngoài lề, Tô Thiếu Uy hơi châm ngòi thổi gió, rất dễ dàng khiến Tô Nhạc Luân hoàn toàn từ bỏ Tô Vũ, lấy lại căn nhà đương nhiên cũng không có gì lạ, dù sao ai sẽ kỳ vọng một tên phế vật sau này có thành tựu lớn gì chứ?
Danh Sách Chương: