Nếu như để mặc cho Diêm Đan Dương định tội bọn họ thì không dám nói là bọn họ cũng sẽ có kết cục như vậy, nhưng chắc chắn là sau này sẽ không thể lăn lộn ở Thượng Nhiêu và Tân Hải được nữa.
Hơn nữa, gần đây đúng là bọn họ đều ủng hộ Tô Vũ nhưng chuyện này là có nguyên do.
“Không phải vậy, xin ông Diêm nghe tôi giải thích...” Hai người gần như đồng thanh hô lên.
Diêm Đan Dương lườm bọn họ một cái: “Tự thỏa thuận với nhau xem ai là người nói.”
Thực ra ai là người nói cũng không có gì khác nhau. Thẩm Ngạo liếc nhìn Từ Thiên Thành một cái, nói: “Vậy ông nói đi!”
Từ Thiên Thành gật đầu nói: “Ông Diêm, thực ra chúng tôi có nỗi khổ tâm. Lần trước tôi và hội trưởng Thẩm mở cuộc họp trên tàu du lịch, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật có thân thủ giỏi như vậy, nếu lúc đó chúng tôi không chấp nhận điều kiện anh ta đưa ra thì hiện tại chúng tôi đã nằm dưới đáy biển rồi.
Có điều đây chỉ là kế tạm thời. Sau đó, chúng tôi đã báo cáo lại chuyện này với ông rồi nhưng ông không quan tâm nên chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Nói như vậy thì hóa ra là lỗi của tôi phải không?” Diêm Đan Dương trợn mắt lên khiến Từ Thiên Thành không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, cũng không dám giảo biện nữa.
Thực ra lần trước khi nhận được thông báo của Từ Thiên Thành, Diêm Đan Dương vốn định giải quyết sớm chuyện này nhưng không ngờ ở triển lãm châu báu Tân Hải.
Thiện Bản Thanh lại gặp được một món chí bảo. Lúc ấy, Diêm Đan Dương chẳng kịp làm gì thì bọn họ đã trở về Kim Lăng rồi. Mà sau đó, điều làm Diêm Đan Dương bất ngờ là, hai người Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo lại công khai trở mặt, gia nhập phe địch.
Sở dĩ gần đây Diêm Đan Dương không có động tĩnh gì là vì ông ta muốn xem thử xem rốt cuộc Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo có thể làm được gì.
Tiện thể, ông ta cũng cảm thấy hai người đó lòng dạ quá đa đoan, hơn nữa đôi bên cạnh tranh quá gay gắt, lại có rất nhiều thế lực ngoại lai tham gia vào khiến tình hình trở nên phức tạp.
Nhân cơ hội này, ông ta muốn thanh trừng các thế lực ở Tân Hải và Thượng Nhiêu, để xem rốt cuộc có bao nhiêu tài khoản đen mà ông ta không biết.
Đương nhiên, trong suy nghĩ của Diêm Đan Dương, sau khi thanh trừng, tất nhiên sẽ không còn chỗ cho hai người này nữa.
“Không phải vậy, đương nhiên là chúng tôi không hề trách gì ông. Chúng tôi chỉ nói rõ ràng mọi việc, không phải chúng tôi muốn phản bội ông Diêm mà là vì giữ mạng, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài lựa chọn hạ sách này.” Thẩm Ngạo vội vàng giải thích.
Thế nhưng hiện tại trong lòng của cả Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đều hiểu cực kỳ rõ ràng rằng, nếu Diêm Đan Dương giành lại quyền kiểm soát Thượng Nhiêu và Tân Hải thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ không dễ chịu.
“Được rồi, nếu như các ông đã có nỗi khổ tâm riêng, có nỗi trăn trở riêng, vậy thì tôi không ngồi lại đây thêm nữa, các ông trở về chuẩn bị một chút đi. Trong vòng hai hôm tới, sẽ có người tới đảm nhận công việc thay cho các ông.” Nói xong, Diêm Đan Dương vẫy tay gọi hai viên cảnh vệ đứng bên cạnh.
Hai người đó gật đầu đi tới chỗ Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo: “Mời hai ông đi.”
“Chuyện này...” Thẩm Ngạo còn muốn nói thêm gì đó.
Dù sao chỉ đôi ba câu vừa rồi đã chặn đứng con đường phát tài của ông ta. Ông ta không cam lòng, sau này ông ta biết sống thế nào?
So ra thì Từ Thiên Thành hiểu chuyện hơn, hay nên nói là ông ta không kích động như Thẩm Ngạo. Ông ta biết nếu còn tranh luận tiếp thì cũng sẽ không có kết quả gì tốt, chưa biết chừng còn mất mạng.
Thấy hai người ra về rồi, Diêm Đan Dương nở nụ cười khinh miệt. Vốn ông ta còn nghĩ hôm nay sẽ còn một người khác nữa đứng đây giằng co với ông ta nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu.
Điều này khiến Diêm Đan Dương cảm thấy chắc chắn là mình không đánh mà thắng. E là người chủ mới mà Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành ủng hộ nhìn thấy chiếc xe đậu ở cửa ra vào đã sợ hãi bỏ trốn mất dạng rồi.
Sau khi đẩy Thẩm Ngạo đi ra ngoài, Từ Thiên Thành đứng dưới ánh mặt trời, hít thở sâu một hơi rồi nhún vai nói: “Hội trưởng Thẩm, thuyền của chúng ta đắm rồi phải không?”
“Ông còn không biết xấu hổ hay sao còn hỏi. Nếu không tại ông thì liệu có chuyện này không? Giờ để tôi chống mắt lên xem ông được lợi lộc gì nào?” Rõ ràng là Thẩm Ngạo có ý trách Từ Thiên Thành.
Từ Thiên Thành hỏi vặn lại: “Ồ, ông có tức thì cũng không thể đổ tội cho tôi được, tại sao ông lại trách tôi chứ?”
Thẩm Ngạo xoay người lại nhìn Từ Thiên Thành, định bụng nói rõ ràng mọi chuyện: “Ông nghe cho kỹ đây, nếu không phải tại ông thừa dịp Ngô Tú Phong sơ ý định nuốt chửng thị phần ở Tân Hải thì đã không có nhiều chuyện kéo theo sau đó rồi đúng không? Ông đây còn suýt nữa bị thuộc hạ của ông mổ bụng đây này.”
Từ Thiên Thành liếc xéo Thẩm Ngạo một cái, nói: “Thôi được rồi đó, chẳng phải là ông vẫn chưa chết hay sao? Hơn nữa, chẳng lẽ chỉ có mình ông bị thương thôi chắc? Em trai tôi còn mất mạng kia kìa, phải chăng tôi nên trách ông?”
Xét đến cùng, thực ra vẫn là do hai người bọn họ đấu đá lẫn nhau nên mới gây ra chuỗi sự kiện lần này, không ai có quyền trách ai hết, có lẽ đây chính là sự trừng phạt dành cho bọn họ.
Trái lại, sau khi không còn gì nữa, hai người đều thả lỏng tinh thần. Từ Thiên Thành nắm vai Thẩm Ngạo nói: “Đi thôi, tôi vẫn còn chưa ăn cơm, dù sao tôi cũng đã tới địa bàn của ông rồi, ông không tận tình chủ nhà một chuyến à?”
Nói rồi, hai người lắc đầu đi ra ngoài.
Danh Sách Chương: