"Gấp gáp thật đấy, nói thật anh làm tôi rất bất ngờ, bởi vì anh có thể tìm được chỗ này." Vladimir đáp xuống một tảng đá, nhìn ánh trăng nhợt nhạt bên ngoài nói với Tô Vũ.
Tô Vũ dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn ta nói: "Tôi còn tưởng anh lợi hại lắm, hóa ra chỉ trốn ở cái chỗ chim không ị này, giao người ra, tôi cho anh một cái chết sảng khoái."
"Hahaha, giọng điệu cũng lớn lối ghê nhỉ, tôi biết anh có thể thoát ra từ tòa thành cổ trong sa mạc, hơn nữa còn dễ dàng giải quyết nhiều người của lính đánh thuê Huyết Lang như vậy, quả thực là có chút bản lĩnh thật, nhưng tôi đã dám đến đây, tức là tôi không sợ anh. Thế này nhé, làm một vụ giao dịch, tôi tin rằng người phụ nữ này đáng để anh lấy ra bất cứ thứ gì để trao đổi đúng không?"
Vladimir tưởng mình đã nắm được quân bài Mã Hiểu Lộ, là có thể tùy ý sai khiến Tô Vũ.
Nhưng bây giờ Tô Vũ đến không phải để làm giao dịch gì với hắn ta cả.
Lúc đầu, Tô Vũ chỉ đoán mò, nhưng khi Vladimir nói ra việc hắn ta biết Tô Vũ đã từng đến thành cổ trong sa mạc.
Tô Vũ có thể khẳng định, mục đích của tên này hẳn là thứ Tàng Cốt Chi Băng mà anh mang ra từ sa mạc.
Còn việc hắn ta muốn lấy được thứ này để làm gì, tại sao hắn ta không tự mình vào thành cổ tìm kiếm, Tô Vũ không biết, thực ra anh cũng chẳng có hứng thú muốn biết.
Với loại người chỉ biết ngồi hưởng lợi mà còn cho là đương nhiên như thế này, Tô Vũ cũng không muốn nói thêm với hắn ta một câu nhảm nhí nào.
"Anh tự giao người ra, hay là tôi giết anh rồi tự vào trong đón?" Tô Vũ nhìn Vladimir, trong đôi mắt thoáng qua một tia màu tím.
Hàn quang tỏa ra khiến Vladimir cảm thấy một chút lạnh lẽo, sát khí đậm đặc thậm chí khiến hắn ta có chút sợ hãi dâng lên trong lòng.
"Tô Vũ, Tô Vũ là anh phải không?" Mã Hiểu Lộ nghe thấy tiếng động bên ngoài hang, bèn cất giọng gọi to.
Nghe thấy giọng Mã Hiểu Lộ, Mao Đầu ở bên cạnh "vèo" một tiếng chạy vào trong.
Vladimir tưởng chỉ là một con chó, nghe thấy tiếng chủ nhân nên muốn đi tìm.
Vì thế bèn giơ tay khẽ vẫy, từ trong tay áo bay ra một con dơi lông đen toàn thân, rồi nhẹ nhàng nói:
"Đi thưởng thức món ngon của mày đi."
Con dơi đó lao thẳng về phía Mao Đầu, chỉ thấy hai tai Mao Đầu khẽ động.
Ngay khi con dơi sắp vồ tới gần, Mao Đầu đột ngột xoay người, nhảy vọt lên giữa không trung, há miệng cắn phập lấy đầu con dơi.
Rồi trực tiếp đ è xuống đất, nhai hai miếng đã nuốt vào bụng.
Còn li3m li3m lưỡi, dường như cảm thấy hơi ngon.
Nhìn đến đây, cả người Vladimir suýt nữa là rớt cằm xuống đất.
Dơi hút máu của mình, lại bị một con chó cưng chưa trưởng thành ăn mất, điều này có làm thế nào thì anh ta cũng không ngờ tới.
Mà Tô Vũ khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Vladimir, lập tức cũng mỉm cười.
Xem ra mình vẫn đánh giá cao hắn ta rồi, hắn ta cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Mao Đầu, có lẽ hắn còn ngon hơn dơi đấy." Tô Vũ nhướn mày nhìn Mao Đầu nói.
Đối phó loại người này, Tô Vũ cảm thấy còn chưa cần mình ra tay, cứ để Mao Đầu đi chơi với hắn ta là được rồi.
Lời Tô Vũ vừa dứt, Mao Đầu lập tức nhảy vọt lên.
Trong bóng tối, nó như một tia chớp, trực tiếp vồ về phía Vladimir.
Mà Vladimir làm gì có chuẩn bị, nhìn Mao Đầu vồ tới mình, theo bản năng giơ tay lên đỡ.
Nhưng Mao Đầu cũng không phải dạng vừa, nhấc hai chân trước lên "xoạch" một tiếng, trực tiếp vạch một đường lớn trên áo khoác của hắn ta.
Ngay lập tức đám dơi ẩn nấp trong quần áo hắn ta liền bay ra, vây kín Mao Đầu.
"Hừ, muốn chết à." Vladimir lộn người lui về một tảng đá khác.
Nhìn Mao Đầu bị bầy dơi bao vây, hắn ta lạnh lùng nói.
Vừa rồi một con thì có lẽ Mao Đầu còn có thể nói là khéo léo ứng phó được, nhưng giờ là cả một đàn, nó chỉ có một cái miệng, làm sao có thể bận rộn nổi chứ.
Tuy nhiên, mặc dù Mao Đầu chỉ có một cái miệng, chuyện này thì không sai.
Nhưng nó còn có mông mà, chỉ nghe "bụp" một tiếng, sau đó một làn khí xanh lục đậm đặc bốc lên.
Tô Vũ thấy vậy, vội vàng giơ tay bịt mũi, tên này đánh rắm rồi.
Phải biết dơi cũng là động vật có vú, chúng dựa vào phổi để hô hấp, rắm của Mao Đầu không phải đùa đâu.
Cũng giống như một người đánh rắm vào mũi bạn vậy, cảm giác đó tự mình trải nghiệm đi.
Mấy con dơi đó lập tức vỗ mạnh cánh vài cái trên không, rồi lần lượt rơi xuống đất, bắt đầu co giật liên tục, cuối cùng chết cứng.
Nhìn thấy cảnh này, cả khuôn mặt Vladimir đều xanh mét.
Mà những điều này dường như đều nằm trong dự đoán của Tô Vũ, chỉ thấy anh bịt mũi nói với Mao Đầu:
"Này, mày có thể đừng kinh tởm vậy được không? Chơi đùa với hắn cho tử tế đi."
Nói xong, anh bước nhanh đi vào trong.
Danh Sách Chương: