Tô Vũ đi theo Thẩm Hân Duyệt vòng qua vài con phố, cuối cùng đến Cảng Bãi biển Tân Hải, bên trong một chiếc container bị hỏng.
Lúc này Tô Vũ nhìn thấy một người đàn ông toàn thân đầy máu, trên ngực có một vết thương dài, có thể loáng thoáng nhìn thấy xương sườn, cực kỳ đáng sợ.
Còn nửa thân người đàn ông này nằm trên chiếc bao tải đen, hơi thở yếu ớt, máu vẫn chảy ra từ vết thương từng chút một theo nhịp thở, bên cạnh còn có hai người đàn ông khác, nhưng cả hai người này đều bị thương ở mức độ khác nhau.
“Cha…” Thẩm Hân Duyệt nhìn thấy người đàn ông dần dần mất đi ý thức thì lao tới, quỳ xuống đất ôm lấy khuôn mặt của người đàn ông với đôi mắt ngấn lệ.
Người đàn ông này tên là Thẩm Ngạo, là chủ tịch hiệp hội Hải Đông của thành phố Tân Hải, ông ta kiểm soát phần lớn hoạt động ngoại thương trong toàn bộ bến cảng và nhà ga của thành phố Tân Hải, có thể nói ông ta là một nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió ở đây.
Nhưng cây to đón gió, có ai đi dạo ven sông mà không bị ướt giày. Dù đã thực hiện mọi biện pháp đề phòng nhưng vẫn không thể tránh khỏi tổn thất lớn này.
“Hừ, nhất định là người của Từ Thiên Thành đã gây ra chuyện này, bọn chúng vẫn luôn ngấm ngầm chống đối lại hiệp hội Hải Đông chúng ta. Cô chủ, giờ tôi sẽ đi trừng trị anh ta.” Hắc Hùng xoay người định đi ra ngoài.
“Anh quay lại đây cho tôi.” Thẩm Hân Duyệt tháo khẩu trang ra và ra lệnh cho Hắc Hùng.
Lúc này, trên khuôn mặt thanh tú của Thẩm Hân Duyệt đầy kiên quyết, những giọt nước mắt ngân ngấn trong mắt cô ta, cực kỳ hợp với một nốt ruồi ở mí mắt bên trái, trông vô cùng đáng thương.
“Ầm!”
Hắc Hùng đấm mạnh vào tấm sắt của container, bây giờ sợ rằng rất nhiều người bên ngoài đang tìm kiếm tung tích của họ, Thẩm Hân Duyệt hiển nhiên biết điều này, vì vậy cô ta không dám đến bệnh viện.
“Nếu có Ngô đại sư ở đây thì quá tốt rồi, tôi xem bọn chúng còn dám làm càn như vậy nữa hay không.” Một người đàn ông bên cạnh cũng bị thương tức giận nói.
Thẩm Hân Duyệt hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, từ trên mặt đất đứng lên, quay đầu về phía Tô Vũ nói: “Thưa anh, làm phiền anh rồi.”
Tô Vũ khẽ gật đầu, đi tới, ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra tình trạng của người bị thương. Vết thương chí mạng ở trên ngực, nhưng may mắn là kịp thời né tránh, nếu sâu hơn hai centimet, chắc chắn có thể gãy xương sườn, làm bị thương đến tim.
Hiện tại công việc cấp bách lúc này là cầm máu cho người bị thương trước, đối với Tô Vũ, người đã đột phá Trúc Cơ sơ kỳ thì hoàn toàn có thể dùng tuyệt học của Quỷ Môn là “Vô sắc nghịch quang châm” để khâu lại mạch máu cho những người bị thương kia.
Nhưng quá trình này sẽ rất đau đớn và con người khó mà có thể chịu đựng được. Sau khi kiểm tra sơ qua, Tô Vũ nói: “Ai trong số mấy người ra ngoài hái hai trái quả hồng hoa lam vào đây.”
“Quả hồng hoa lam? Cái này có tác dụng gì?” Thẩm Hân Duyệt nghi hoặc hỏi.
Thật ra khi bọn họ nhìn thấy Tô Vũ không mang theo bất cứ dụng cụ gì, ngoại trừ Thẩm Hân Duyệt không có ai có hy vọng gì với anh cả.
“Nếu cô không muốn cha mình chết thì tôi không ngại giải thích rõ với cô.” Tô Vũ không quay đầu lại nói, bắt đầu cởi khuy áo sơ mi của người bị thương ra.
Thẩm Hân Duyệt không nói thêm nữa, quay người bước ra ngoài.
Quả hồng hoa lam có tác dụng gây tê nhất định, đắp lên vết thương của người bị thương có thể làm giảm đáng kể cơn đau do “Vô sắc nghịch quang châm” khâu mạch máu lại.
“Hừ, nhãi con, nếu mày không chữa được cho hội trưởng của chúng tao thì cũng đừng hòng rời khỏi đây.” Hắc Hùng khanh tay trước ngực, cái bóng to lớn bao trùm lên người Tô Vũ.
Tô Vũ không trả lời, tại sao phải sợ một tên hề chứ?
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Hân Duyệt từ bên ngoài mang về hai quả hồng hoa lam, Tô Vũ nhận lấy, nhỏ nước trái cây lên vết thương của Thẩm Ngạo.
“Thưa anh?” Thẩm Hân Duyệt ở một bên sửng sốt, lỡ vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao?
Tuy nhiên, Tô Vũ vẫn không dừng động tác của mình. Trong mắt anh có tử khí vờn quanh, anh nhẹ nhàng mở bàn tay phải ra, một cây kim nhỏ trong suốt xuất hiện trong tay.
Đây là kết quả của việc ngưng tụ linh khí nên hầu hết mọi người đều không thể nhìn thấy được. Mọi người khó hiểu nhìn Tô Vũ cứ làm động tác như là đang may mà không hề chạm vào người của Thẩm Ngạo.
“Hừ, để xem lát nữa mày có niệm chú hay không.” Hắc Hùng ở bên cạnh khinh thường nói.
Lúc này, trước mắt hiện ra một màn khiến mọi người kinh hãi, động tác của Tô Vũ vẫn không, vết thương trên ngực Thẩm Ngạo đang được khâu lại từng chút một, giống như là được sợi tơ may lại vậy.
Khoảng mười phút sau, vết thương dài đã được khâu lại hoàn toàn, vết thương không còn chảy máu nữa.
Tô Vũ đứng dậy, vỗ tay nói: “Được rồi, trong vòng ba ngày không được vận động mạnh là sẽ khoẻ lại như lúc trước.”
Ba ngày? Đùa à? Chấn thương nặng như vậy cho dù có nhập viện tại bệnh viện thành phố cũng phải nằm một tháng, Tô Vũ lại dám nói là sau ba ngày sẽ khoẻ lại như trước?
“Cảm ơn anh, sau này tôi nhất định sẽ tới cảm ơn anh.” Thẩm Hân Duyệt cúi đầu nói với Tô Vũ.
Tô Vũ xua tay, không trả lời.
“Cô chủ, để tôi tiễn vị này.” Nói xong, Hắc Hùng ở bên cạnh làm động tác mời Tô Vũ.
Nhưng trong lòng gã suy nghĩ rất rõ ràng: “Tới tận nhà cảm ơn, e là không còn cơ hội nữa rồi.”
Bây giờ Tô Vũ là người duy nhất biết bọn họ đang trốn ở đâu, vì lý do an toàn, Hắc Hùng phải bắt anh câm miệng mãi mài.
“Thằng nhãi, đứng lại.” Sau khi đi ra ngoài, Hắc Hùng vội vàng ngăn cản Tô Vũ.
“Nhãi con, tuy rằng như vậy là tàn nhẫn với mày, nhưng tao không thể không ném mày xuống biển cho cá ăn.” Hắc Hùng vừa dứt lời.
Những nắm đấm to bằng bao cát mang theo gió mạnh lao về phía Tô Vũ. Khóe miệng Tô Vũ hơi nhếch lên, khẽ nhón chân trên cát, thân thể lơ lửng trong không trung như một con én đang bay, hành động này khiến Hắc Hùng đấm hụt vào không trung.
“Nhãi con, chạy cũng nhanh đó, xem tao bắt được mày rồi có phanh thây mày ra hay không.”
“Tự mình làm bậy không thể sống.” Tô Vũ vừa nói xong, Hắc Hùng đã cảm thấy cổ mình lạnh buốt, sau đó dường như có thứ gì đó xẹt qua cổ họng gã với tốc độ rất nhanh. . Truyệ𝗇 chí𝗇h ở ﹢ T 𝗥U𝘔T𝗥U𝑌ỆN.VN ﹢
Quán tính cực lớn khiến gã bay về phía sau, một tiếng “rầm” lớn vang lên, lưng của Hắc Hùng đập mạnh vào tấm sắt của container, cùng lúc đó, tấm sắt dày phía sau gã để lại một lỗ kim nhỏ.
“Vô sắc nghịch quang châm” xuyên qua cổ Hắc Hùng, để lại dấu vết trên tấm sắt kia. Mà Hắc Hùng, ngay cả cơ hội giãy giụa còn không có, từ từ trượt trên tấm sắt xuống, trợn trừng mắt, vĩnh viễn ngừng thở.
Nhìn Hắc Hùng nửa nằm trên mặt đất, trên mặt Tô Vũ không hề có cảm xúc mà xoay người rời đi.
Danh Sách Chương: