Theo những gì nhìn thấy trên tin tức, Tô Thiếu Uy bệnh nặng, quả thật là một cơ hội không tệ để Tô Vũ hàn gắn lại mối quan hệ với nhà họ Tô.
Hơn nữa, Mã Hiểu Lộ biết Tô Vũ hiện tại không giống như trước kia, ít nhất trông không có vẻ chơi bời lêu lổng như trước kia, nhà họ Tô sẽ nể mặt quan hệ huyết thống, có lẽ sẽ thu xếp tốt cho Tô Vũ.
Đến lúc đó, Tô Vũ cũng không cần phải học việc ở một y quán nhỏ không có gì nổi bật nữa.
“Em bảo anh về nhà xin lỗi ư?” Tô Vũ nghiêm mặt nói.
Mã Hiểu Lộ suy nghĩ rồi nói: “Anh cũng có thể hiểu như vậy, nhưng em tin tưởng cha anh sẽ vì tình cảm cha con mà không gây khó dễ với anh.”
Mã Hiểu Lộ lo lắng không biết Tô Nhạc Luân có thể tha thứ cho Tô Vũ hay không, mà Tô Vũ chỉ đơn giản nghĩ rằng chuyện này là một chuyện hết sức hoang đường.
Nếu Tô Nhạc Luân còn coi trọng tình cảm cha con gì đó, chắc chắn ông ta sẽ không thể đuổi Tô Vũ ra khỏi nhà dứt khoát như thế, hiện tại đừng nói đến chuyện Tô Vũ về nhà chủ động thừa nhận lỗi lầm mà vốn dĩ bản thân không mắc phải, cho dù bây giờ Tô Nhạc Luân đến cầu xin anh, Tô Vũ cũng tuyệt đối không có chút thông cảm nào.
Anh đã nhìn thấu gia đình lạnh lùng đó, quyết tâm không dính líu gì đến gia đình đó nữa.
Tuy rằng anh có nhiều bất mãn với nhà họ Tô, nhưng Tô Vũ cũng hiểu, sở dĩ Mã Hiểu Lộ nói như vậy cũng là xuất phát từ ý tốt.
Anh không nên trút những cảm xúc với nhà họ Tô lên người Mã Hiểu Lộ.
Tô Vũ suy nghĩ giây lát rồi nói: “Vậy em nói cho anh biết, rốt cuộc chúng ta làm sai cái gì?”
Mã Hiểu Lộ nghiêng cổ, nếu như muốn khẳng định đã làm sai chuyện gì thì hình như chỉ có Tô Vũ trước đây không lo làm ăn đàng hoàng, khiến nhà họ Tô mất mặt. Nhưng nếu muốn nói đến mất mặt, những chuyện mà Tô Thiếu Uy đã làm chỉ có hơn chứ không hề kém Tô Vũ.
Suy cho cùng thì vẫn là vấn đề không được yêu thương, dù là Tô Vũ hay mẹ Tô Vũ không nhận được sự yêu thương của Tô Nhạc Luân, thì đây cũng là nguồn gốc của toàn bộ mọi chuyện.
Mà ngoại trừ việc nhà họ Tô cho Tô Vũ một căn nhà ở bên ngoài ra, thì hoàn toàn không có gì nữa.
Thậm chí đến cả chi phí sinh hoạt của Tô Vũ, phần lớn đều là do Mã Hiểu Lộ đưa cho anh, cho nên cũng khó có thể nói là đúng hay sai.
Thấy Mã Hiểu Lộ không nói gì, Tô Vũ tiếp tục nói: “Vậy nếu như không có gì sai, tại sao chúng ta còn phải xin lỗi?”
“Nhưng mà...” Mã Hiểu Lộ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Tô Vũ cắt ngang.
Lần đầu tiên Tô Vũ vươn tay ra nắm lấy tay Mã Hiểu Lộ, bốn mắt nhìn nhau: “Anh biết trong lòng em đang lo lắng chuyện gì, chỉ cần em tin tưởng anh, không cần trở về nhà họ Tô thì chúng ta vẫn có thể sống tốt.”
Một câu nói đơn giản này lại khiến Mã Hiểu Lộ cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, phải biết rằng ngay cả thời điểm kết hôn, Tô Vũ cũng chưa từng nói với cô những lời yêu thương đơn giản nhưng cảm động như vậy.
Mặc kệ những gì người đàn ông nói lúc này có phải sự thật hay không, Mã Hiểu Lộ không đáp lại, nhưng sâu trong lòng lại cực kỳ tin tưởng. Những ngày qua cô luôn chống chọi một mình, hiện tại có thêm một người chắn trước mặt, cô còn có gì phải sợ hãi nữa?
“Ra vẻ, ai muốn sống tốt cùng anh?” Một cái gối đầu bay về phía Tô Vũ, sau đó Mã Hiểu Lộ vui vẻ xoay người đi tắm.
Vừa bước ra khỏi cửa, Triệu Phi Phi đã thấy Mã Hiểu Lộ cúi đầu thầm vui mừng: “Hiểu Lộ, chuyện gì khiến cô vui vẻ thế?”
“Nào có...” Mã Hiểu Lộ qua loa đáp lại rồi đi vào phòng tắm.
“Tiểu Uy, sức khỏe con vừa mới khá hơn, lại đi đâu thế?” Tô Thiếu Uy vừa mới trở về từ bệnh viện, nửa đêm đã chuẩn bị ra ngoài, Lý Nguyệt Hoa lo lắng gọi với theo từ phía sau.
“Mẹ, con trai của mẹ mạng lớn không chết được, ở trong bệnh viện lâu như vậy con sắp ngạt thở chết rồi, ra ngoài hít thở không khí, cho con ít tiền đi.” Tô Thiếu Uy vừa rung chân vừa nói với Lý Nguyệt Hoa.
Lý Nguyệt Hoa lo lắng nhìn con trai, sau đó rút một tấm thẻ ngân hàng trong ví ra: “Cẩn thận chút, nhớ về nhà sớm, có nghe thấy không?”
Tô Thiếu Uy nhận lấy thẻ ngân hàng vẫy vẫy rồi nói: “Biết rồi, sao lại dài dòng như vậy chứ.” Nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Có thể những người khác không biết Tô Thiếu Uy đã xảy ra chuyện gì, ngay cả kết quả chẩn đoán do bệnh viện đưa ra cũng không trực tiếp chỉ ra rằng Tô Thiếu Uy thành ra như vậy là do con người gây ra.
Nhưng trong lòng Tô Thiếu Uy lại biết rất rõ, kể từ sau khi anh ta xảy ra xung đột với Tô Vũ thì liền biến thành như vậy.
Cho nên dù thế nào thì vẫn phải tính món nợ này lên đầu Tô Vũ.
“Thằng khốn chết tiệt, mày cứ đợi đó cho tao, xem tao xử lý mày thế nào.”
Trong hai ngày tiếp theo, tin tức đều là về những tiến triển trong việc điều trị bệnh cúm mới.
Mà khoảng thời gian ngắn này cũng khiến danh tiếng của Tiêu Tuyết Ny nổi như cồn trong giới bác sĩ, có người nói cô ấy thông thạo cả Tây y lẫn Đông y, có người nói cô ấy có bàn tay vàng, thậm chí còn có người nói rằng cô ấy là thần tiên giáng trần gì đó. Độ nổi tiếng của cô ấy không hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào.
Danh Sách Chương: