Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Tô Thiếu Uy, Thẩm Hân Duyệt lại tỏ ra kiêu ngạo không sợ hãi, hai tay xòe ra nói: "Anh này, lời anh nói như thế thật không có đạo lý đấy. Anh cảm thấy một cô gái yếu đuối như tôi có thể làm gì ông ta chứ? Nếu cứ phải nói, thì nên là ông ta định làm gì tôi mới đúng!"

Mặc dù lời nói của Thẩm Hân Duyệt là đang phủ nhận việc mình không làm gì Hà Tấn cả, nhưng giọng điệu lại giống như đang nói, dù tôi có làm gì ông ta đi chăng nữa thì anh cũng bó tay với tôi thôi.

Đối mặt với sự khiêu khích ngạo mạn như vậy, Tô Thiếu Uy đương nhiên đã †ức sôi máu, chỉ tay vào Thẩm Hân Duyệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, Thẩm Hân Duyệt phải không? Tôi nhớ cô rồi đấy, cô cẩn thận đấy."

"Uầy, mày bảo ai cẩn thận đấy?" Đây là một giọng điệu thờ ơ và càng thêm ngạo mạn hơn.

Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy phía sau Thẩm Hân Duyệt không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông trông có vẻ cùng lứa tuổi với Tô Thiếu Uy.

Anh ta mặc một bộ vest carô màu xanh, cơ bắp nổi rõ dưới lớp áo sơ mi, đường nét rắn rỏi hiện ra rõ mồn một.


Đôi mày đầy vẻ lạnh lùng, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt sắc sảo như được điêu khắc, cộng với ánh mắt coi thường mọi thứ xung quanh, khiến Tô Thiếu Uy khi đối mặt với anh ta không tự chủ được mà bị khí thế của anh ta áp đảo.

Sau khi nói xong câu đó, người đàn ông đi đến bên cạnh Thẩm Hân Duyệt, đút hai tay vào túi quần, quay sang nhìn Thẩm Hân Duyệt, nháy mắt nói: "Lâu rồi không gặp."

Thẩm Hân Duyệt không có nhiều biểu cảm, chỉ nhún vai không nói gì, rõ ràng có vẻ không có cảm tình gì với người này.

"Anh... anh lại là ai nữa vậy?" Tô Thiếu Uy lùi lại một bước, nhăn mày hỏi anh †a.

Người đàn ông đưa tay sửa lại kiểu tóc, nói: "Từ Nguyên Thượng Nhiêu, vừa rồi tôi nghe anh nói anh bảo vị hôn thê của tôi cẩn thận, anh định làm gì cô ấy vậy?”

Từ Nguyên? Đừng nói là ở Thượng Nhiêu mà ngay cả ở Tân Hải này, Tô Thiếu Uy còn không quen biết Thẩm Hân Duyệt, thì sao có thể nhận ra anh ta chứ.

Tuy nhiên, nếu Từ Nguyên sống lâu dài ở Tân Hải, chắc chắn Tô Thiếu Uy sẽ biết, bởi đó là một tên có danh tiếng xấu.

"Từ Nguyên, ai là vị hôn thê của anh hả? Anh dám nói bậy nữa tôi sẽ ném anh xuống biển đấy." Thẩm Hân Duyệt trừng mắt nhìn Từ Nguyên nói.

Mặc dù biết đó chỉ là đùa giỡn, nhưng cô ta chưa bao giờ để ai dám đùa kiểu đó với mình cả.


"Hì hì, chú Thẩm đã đồng ý rồi mà? Lần này anh đến đây chính là để cầu hôn đấy." Từ Nguyên vẫn giữ vẻ mặt dày trả lời Thẩm Hân Duyệt.

"Nếu ông ấy đồng ý rồi, vậy anh cứ cưới ông ấy đi." Nói xong câu đó, Thẩm Hân Duyệt quay người đi vào trong.

Khi đi ngang qua bên cạnh Thẩm Ngạo, cô ta không quên lườm ông ta một cái, khiến Thẩm Ngạo giống như con chuột gặp mèo, cúi đầu xuống không dám nói gì.

"Vị này, có phải là khu trưởng Điền không?" Lúc này mới có người chú ý tới người đàn ông hói đầu đi cùng với Từ Nguyên.

Chỉ thấy trên đầu ông ta có một vết sẹo rõ ràng, do lần trước bị Từ Thiên Thành dùng chai rượu đập vào.

Vì lần trước đã xúc phạm Tô Vũ tại trang viên, nên lần này Điền Quốc Văn cũng đã xin phép Từ Thiên Thành rồi mới đặc biệt đến đây để xin lỗi.

Mà chức khu trưởng của Thượng Nhiêu thì tương đương với bí thư thành ủy của Tân Hải vậy. Trước đây, Tô Nhạc Luân thường thấy ông ta trên các tin tức truyền hình, nhờ cái đầu hói dễ nhận diện nên rất dễ bị người ta nhận ra, chỉ là ban đầu Tô Nhạc Luân không dám lên tiếng mà thôi.


Dù sao thì ai có thể tin Điền Quốc Văn sẽ đến đây chứ?

"Đúng là kẻ hèn này." Từ khi bị chịu thiệt trước mặt Tô Vũ lần trước, Điền Quốc Văn đã trở nên khiêm tốn và thận trọng hơn rất nhiều, thậm chí có phần e dè, sợ mình vô tình xúc phạm đến nhân vật lớn nào đó.

Tô Nhạc Luân lập tức hồi hộp, đưa cánh tay run run ra, muốn bắt tay Điền Quốc Văn nhưng lại cảm thấy không đúng nên rút tay về.

"Điền Hói, vết thương trên đầu ông lành rồi chứ? Nếu lành rồi thì cứ từ từ tán gẫu đi, tôi chuẩn bị sẵn chai rượu cho ông đấy." Từ Thiên Thành nhìn thấy Điền Quốc Văn giống như gặp người quen vậy, có vẻ muốn tán gẫu vài câu.

Không phải vì ông ta không chào mình trước mà tức giận, mà để nhắc nhở Điền Quốc Văn đừng đứng sai phe. Sau này nếu để Tô Vũ thấy thì Điền Quốc Văn sẽ giống như miếng bùn vàng lọt vào túi quần, dù không phải phân cũng như phân thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK