Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước kia dựa vào nhà họ Lê ở sau lưng, anh ta có thể muốn làm gì thì làm, thực tế trước kia tuy Lê Dương đúng là có một số thủ đoạn trên thương trường, nhưng nếu so với một số con cháu đại gia tộc, tuyệt đối tính là loại phải thiết thực.

Đây cũng là lý do tại sao ông cụ trong nhà thiên vị anh ta như vậy, bởi ít nhất anh ta không dựa vào thế lực gia tộc, muốn làm gì thì làm bên ngoài.

Ngược lại còn có thể tự mình độc lập chống đỡ một công ty, tuy là dưới sự trợ giúp của gia tộc, nhưng tuyệt đối cũng là một việc đáng khen.

Lần này tính là một bài học quan trọng nhất đời anh ta, sẽ có tác dụng bước ngoặt với cuộc đời anh ta.

"Nghĩ ra chưa?" Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Huy chống gậy đi ra, nhìn cháu trai quỳ trong đại sảnh, khó tránh khỏi cũng hơi đau lòng.

Lê Dương gật đầu nói: "Ông nội, cháu biết sai rồi, sai ở cháu, là cháu không tìm hiểu rõ đối phương, cũng không thực sự nhận thức bản thân."


Lê Diệu Huy đi qua, gật đầu nói: "Ừm, đứng dậy đi."

Nói xong, Lê Dương định đứng dậy, lại phát hiện hai chân đã tê rần, lưng vừa dùng sức, lại quỳ xuống.

Lê Diệu Huy vội vàng ném gậy trên tay đỡ lấy anh ta, rồi dìu anh ta đứng dậy, thậm chí đưa tay phủi bụi trên đầu gối của Lê Dương.

Hành động này khiến ngực Lê Dương ấm áp, có một dòng nước nóng chảy trong mắt hơi cay.

Lúc này anh ta mới thấy ông nội già rồi, hồi nhỏ, khi mình chơi dưới đất dính đầy bùn, ông nội cũng phủi bụi cho mình như vậy.

"Dương Dương, biết tại sao bao năm nay nhà họ Lê chúng ta luôn hưng thịnh không?" Lê Diệu Huy tựa vào mép bàn đứng dậy, ngồi lại ghế bên cạnh hỏi.

Lê Dương đáp: "Vì chúng ta có nhiều tài nguyên, chúng ta có nhiều kênh, chúng ta có gốc rễ sâu ở Hoa Hạ."

Lê Diệu Huy lắc đầu lại vẫy tay nói: "Đều không phải, Dương Dương, nhà họ Lê có nhiều con cháu, nhưng ông lại chỉ đặc biệt coi trọng cháu. Cháu nhớ lời ông nói với cháu hôm nay, đừng bao giờ coi thường đối thủ, cũng đừng bao giờ xem thường bản thân. Ông hy vọng cháu có thể trưởng thành, có thể lớn lên, có thể gánh vác ngọn cờ nhà họ Lê, ông tin nhà họ Lê trên tay cháu, nhất định sẽ còn lên một tầng lầu so với bây giờ."

Lê Dương cúi đầu thật sâu, mình vừa mới khiến gia tộc tổn thất nặng nề, nhưng ông nội lại không trách nhiều, cho dù anh ta nhìn, cũng thấy học phí lần này thực sự hơi quá đắt.

Bao nhiêu năm nay, anh ta cũng biết ông nội kỳ vọng vào mình, nên càng như vậy anh ta càng thấy có lỗi với ông nội.


Mà lần này, tin rằng Lê Diệu Huy cũng không biết phải tốn bao nhiêu lời, mới có thể dẹp yên việc này.

Bao năm nay, ông nội không biết lau mông cho mình bao nhiêu lần, nên lần này anh ta quyết định tự mình gánh vác hậu quả này, ít nhất không thể để ông nội khó xử như vậy.

"Ông nội, cháu có thỉnh cầu." Lê Dương nhìn Lê Diệu Huy nghiêm túc nói.

"Nói đi."

"Cháu muốn từ chức vị trí thành viên hội đồng quản trị công ty, cháu muốn ra ngoài trải nghiệm một chút, cháu không thể luôn sống dưới sự che chở của ông nội. Khi nào cháu cảm thấy mình có năng lực, có thể làm được, cháu sẽ quay lại." Lê Dương nghiến răng nói kiên quyết.

Nói thật, khi nghe Lê Dương nói thỉnh cầu này, Lê Diệu Huy đúng là hơi sửng sốt.


Phải biết ngay cả người trong gia tộc, muốn từng bước ngồi vào vị trí hiện tại của Lê Dương, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng Lê Dương có thể nói từ chức là từ chức, vốn dĩ Lê Diệu Huy định từ chối.

Nhưng nghĩ lại, ông ta hiểu ra, đây là Lê Dương tự gánh vác hậu quả sai lầm của mình, là một thái độ có trách nhiệm, ông ta nên cảm thấy vui mừng.

Ít nhất bây giờ nhìn thái độ hiện tại của Lê Dương, đúng là đã trưởng thành không ít, hơn nữa cũng chứng minh con mắt nhìn người của ông ta trước đây không sai, người này tuyệt đối xứng đáng được giao phó cả nhà họ Lê.

Lê Diệu Huy cười gật đầu: "Dương Dương, nói thật, cháu khiến ông nội nhìn với cặp mắt khác xưa. Ít nhất, nếu ông nội ở tuổi của cháu, trong tình huống của cháu bây giờ, ông cũng không dám quyết định như vậy. Ông nghĩ một đêm, cháu cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Ông tôn trọng lựa chọn của cháu, vẫn câu nói đó, đừng để ông thất vọng."

Lê Dương có thể nhìn thấy, trong mắt Lê Diệu Huy lóe lên tia sáng kỳ vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK