Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế là cô vẫy tay ra hiệu cho Từ Nguyên rồi cầm lấy điện thoại, đi đến chỗ không người.

"A lô, nghe có rõ không?" Thấy trong điện thoại một hồi lâu không có tiếng động, Tô Vũ bèn lên tiếng.

"Khụ khụ, gọi cái gì mà gọi, lâu như vậy mới gọi cho em, nếu em thực sự gặp. chuyện gì thì sao?" Mã Hiểu Lộ bĩu môi nói.

"Em cũng thật là, em đi với Từ Nguyên mà cũng không thèm nói với anh một tiếng." Tô Vũ càu nhàu.

"Không nói được, bây giờ anh ta bắt cóc em rồi." Tô Vũ nghe xong, đầu đây vạch đen.

"Em nói gì cơ? Anh ta bắt cóc em, to gan vậy sao? Bắt cóc em mà em còn ung dung thế à? Có phải em còn đang ăn không?" Tô Vũ nghe kiểu gì cũng không. thấy giống bắt cóc, bởi vì lúc nãy khi Mã Hiểu Lộ nói chuyện còn hơi mơ hồ không rõ.

Rõ ràng là đang nhai thức ăn trong miệng.

"Trời ơi, sao anh chẳng có chút thú vị nào vậy? Thôi nói thẳng cho anh luôn." Sau đó Mã Hiểu Lộ đơn giản kể lại cho Tô Vũ nghe chuyện lý do hôm nay Từ Nguyên tìm cô.


Bởi vì đây là một kế hoạch, kế hoạch này không phải làm cho Tô Vũ xem, cũng không phải làm cho Mã Hiểu Lộ xem, mà là làm cho Thẩm Hân Duyệt xem, để cho Thẩm Hân Duyệt biết, vì cô ta mà Từ Nguyên dám làm tất cả.

"Ð, chuyện là vậy à? Vậy bây giờ anh có nên căng thẳng lên không?" Tô Vũ cũng bắt đầu hứng thú, anh không ngờ Mã Hiểu Lộ lại nổi hứng chơi lớn như vậy.

Mà trong mắt Mã Hiểu Lộ, Tô Vũ là mắt xích quan trọng nhất trong kế hoạch này, bởi vì chỉ khi Tô Vũ thực sự nổi giận thì mọi thứ mới càng giống thật hơn.

"Đương nhiên rồi, vợ anh bị người ta bắt cóc mà anh còn không căng thẳng à" Mã Hiểu Lộ bất mãn nói.

"Được được được, anh căng thẳng, bây giờ anh rất căng thẳng, anh hận không thể lập tức xử đẹp thằng nhóc Từ Nguyên được chưa." Tô Vũ phối hợp nói.

Mã Hiểu Lộ liếc nhìn Từ Nguyên đang liên tục ngó sang bên này ở không xa, nói với Tô Vũ: "Thế mới tạm ổn, cúp máy đây, tiếp theo anh biết nên làm gì rồi đấy.

Nói xong, Mã Hiểu Lộ cúp điện thoại, tùy tiện ném chiếc di động lên bàn rồi bắt đầu ăn tôm hùm.

"Phu nhân, tình hình thế nào ạ?" Từ Nguyên lo lắng hỏi.

"Không có tình hình gì cả, ăn tôm hùm đi, chờ là được rồi. À mà này, tôi nói anh làm tên bắt cóc không thể ra dáng bắt cóc một chút được à?" Rõ ràng Mã Hiểu Lộ hơi bất mãn với màn thể hiện của Từ Nguyên.

Còn Từ Nguyên thì cười ngượng ngùng: "Phu nhân, dù sao tôi đâu thể thực sự trói cô lại được. Tôi đang lo, lỡ Tô tiên sinh hiểu lầm thật thì tôi biết làm sao đây?"

Mã Hiểu Lộ nhả vỏ tôm trong miệng ra nói: "Anh sợ gì chứ, không phải vẫn còn có tôi đây sao? Không ai có thể làm gì anh đâu."

Bên này, sau khi nhận được điện thoại của "kẻ bắt cóc", Tô Vũ quả thực nên căng thẳng lên, mà muốn căng thẳng hơn nữa nên anh mỉm cười bấm gọi cho Từ Thiên Thành.

Chẳng bao lâu, điện thoại đã được kết nối: "A lô, Tô tiên sinh có chuyện gì vậy?"

"Từ Thiên Thành, gan ông cũng to nhỉ?" Tô Vũ hăng giọng, dùng giọng trầm thấp bất mãn nói.


Từ Thiên Thành không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nghe giọng điệu là biết không phải chuyện tốt rồi.

Từ Thiên Thành vừa nghe vậy, không biết xảy ra chuyện gì, mình ở nhà chẳng làm gì cả, sao lại bảo to gan?

"Tô... Tô tiên sinh, rốt cuộc là sao vậy ạ?" Từ Thiên Thành thận trọng hỏi.

Mặc kệ là chuyện gì, cũng phải làm rõ đã chứ.

Tô Vũ cố gắng nén cười trong lòng, giả vờ hơi tức giận nói: "Hừ, ông nuôi đứa con trai tốt thật đấy, nó bắt cóc vợ tôi rồi, chuyện này ông tự xem mà xử lý đi"

Nói xong, Tô Vũ trực tiếp cúp máy "bụp" một tiếng.

Còn bên này Từ Thiên Thành cũng "bụp" một tiếng làm rơi điện thoại xuống đất.

Ngay lập tức hai tay run rẩy, bắp chân mềm nhũn, gân xanh trên trán nổi lên như giun.

Bắt cóc? Từ Nguyên lại dám bắt cóc Mã Hiểu Lộ. Sao có thể chứ?

Nếu không phải Tô Vũ đích thân gọi điện thoại tới, Từ Thiên Thành thà chết cũng không dám tin tất cả những điều này là sự thật.


Bởi vì hậu quả của việc làm này, tuyệt đối có thể khiến ông ta vạn kiếp bất phục.

Tối qua ông ta đã thấy Từ Nguyên không ổn rồi, còn tưởng thằng nhóc này phát điên cái gì, bảo nó đi uống rượu say khướt chắc sẽ không sao, ai ngờ hôm nay nó lại làm được một chuyện long trời lở đất như vậy.

Từ Thiên Thành lập tức nổi cơn thịnh nộ, 'rầm" một tiếng lật tung cái bàn.

Ngay sau đó cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, một người bên cạnh không biết có chuyện gì, cũng giật bắn mình.

Vội vàng tiến lên hỏi: "Ông... ông chủ, có... có chuyện gì vậy ạ?"

Từ Thiên Thành lại hung hăng đá một cú, trực tiếp đá bay thùng rác bên cạnh đi xa.

Đi theo Từ Thiên Thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Từ Thiên Thành nổi giận lớn đến vậy, thuộc hạ cũng biết chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi.

"Đúng là đồ phá gia chỉ tử, uổng công tôi kỳ vọng vào nó." Nếu bây giờ Từ Nguyên ở trước mặt mình, ông ta chắc chắn sẽ không chút do dự tát cho hai cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK