Lương Phú nhìn qua, cũng không khỏi lắc đầu trong lòng, vốn dĩ ông ta nghĩ chỉ là một tiệc mừng thọ thôi, ai ngờ lại có nhiều nhân vật lớn đến như vậy.
Nếu là bình thường, Lương Phú nhất định sẽ qua chào hỏi Đoạn Vân Phi, dù sao đối phương cũng là cán bộ cấp tỉnh, qua lại thân thiết với ông ta chẳng có hại gì với mình cả.
Nhưng hôm nay, vì còn có người quan trọng hơn ở đây, mình rời đi sẽ hơi bất lịch sự, nên ông ta chỉ gật đầu với Đoạn Vân Phi từ xa.
Tất nhiên Đoạn Vân Phi cũng cười rất lễ phép, nhưng trong lòng lại hơi không vui.
Bởi vì biết mình ở đây rồi, Lương Phú lại chẳng có ý định đi qua, điều này khiến ông ta thấy Lương Phú cũng khá kiêu ngạo.
Sau một tràng tiếng pháo "tí tách", ông cụ Mã Đức Chung đứng trên bục cao, bày tỏ lòng biết ơn chân thành với sự góp mặt của bà con làng xóm.
Đại khái đều là mấy bài phát biểu có người viết sẵn cho ông ta, ông cụ nói rất trôi chảy, sau đó tất cả mọi người có mặt cũng vỗ tay nhiệt liệt.
...
"Tô tiên sinh, một chén này, tôi thay mặt nhân dân thành phố Tân Hải bày tỏ lòng cảm ơn chân thành đối với những cống hiến xuất sắc mà anh đã làm cho Tân Hải."
Lần trước thành phố Tân Hải hứng chịu cuộc xâm lược chưa từng có của virus Haifra, trên mặt báo truyền thông đưa tin, tất cả đều là công lao của Bạch Nhãn Hạt Tử.
Nhưng người biết nội tình đều hiểu, đó chỉ là vì Tô Vũ khiêm tốn, không muốn trở thành tiêu điểm vạn người chú ý mà thôi.
Mà tất cả điều này Lương Phú tất nhiên cũng rõ mười mươi, giờ nâng chén tỏ vẻ cảm ơn Tô Vũ cũng là lẽ đương nhiên.
Tô Vũ nâng ly rượu nhẹ nhàng chạm với Lương Phú: "Thị trưởng Lương quá khách sáo rồi, tôi còn phải cảm ơn thị trưởng quan tâm nhiều hơn đến công ty của Hiểu Lộ nữa đó."
Lương Phú liên tục gật đầu, thực ra công ty của Mã Hiểu Lộ này, đâu cần ông ta quan tâm chứ, tất cả chỉ là lời khách sáo mà thôi.
"Thị trưởng Lương, để tôi kính anh một ly." Lúc này Mã Mật Phong nâng ly rượu hướng về phía Lương Phú.
Nhưng cảnh tượng bên này lại khiến Đoạn Vân Phi ở cách đó không xa không được thoải mái trong lòng, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể kéo dài gương mặt.
"Người kia là ai vậy? Xem thằng ba kia, hận không thể lau giày cho người ta luôn." Mã Văn Tuyết lúc này nhìn bên kia khinh thường nói.
"Không phải ai xa lạ, thị trưởng thành phố Tân Hải, dù sao cô cũng không quen đúng không." Đoạn Vân Phi đang buồn không có chỗ xả, Mã Văn Tuyết lại tự dâng lên cửa, tất nhiên ông ta không bỏ qua cơ hội mỉa mai này.
"Hả? Anh nói người ngồi bên cạnh Tô Vũ kia, lại là thị trưởng Tân Hải à? Là cựu thị trưởng à?" Lúc này sắc mặt Mã Văn Tuyết cũng nghiêm túc hẳn lên.
Đoạn Vân Phi lạnh nhạt liếc nhìn bà ta, như đang nhìn một con ếch ngồi đáy giếng: "Thị trưởng đương nhiệm chính hiệu, cô nghe rõ chưa?"
Nghe xong, Mã Văn Tuyết lập tức bắt đầu suy nghĩ trong lòng, nhà họ Tô bây giờ đúng là ghê gớm khó lường thật. Ngay cả thị trưởng cũng đến.
Mã Văn Tuyết cho rằng, lý do Lương Phú đến đây tham dự sinh nhật Mã Đức Chung, là vì quan hệ với nhà họ Tô.
Mà trong lô-gic tư duy của bà ta, dường như ngoài nhà họ Tô ra thì Mã Văn Tuyết cũng không nghĩ ra lý do nào hay hơn.
Nhưng thực tế, bà ta cũng không nhìn xem, trong tất cả mọi người có mặt, ngoài Tô Vũ ra còn có ai là người nhà họ Tô nữa không?
Nhìn một loạt hành động của Lương Phú vừa rồi, rõ ràng là người ta đến vì Tô Vũ. Chỉ là Mã Văn Tuyết vốn luôn ngửa mặt lên trời không muốn tin mà thôi.
Lúc này Mã Văn Tuyết dùng khuỷu tay huých nhẹ Chu Ngọc Thanh bên cạnh, hạ giọng: "Anh xem chúng ta có nên qua chào hỏi người ta, kính rượu các kiểu không?"
Ý của Mã Văn Tuyết tất nhiên là nói có nên qua làm quen với Lương Phú kia không, dù sao người ta là đương kim thị trưởng, trong thời đại này, quen biết một quan chức khi làm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Chu Ngọc Thanh nhìn qua bên kia rồi lắc đầu: "Hừ, chỉ là một thị trưởng tầm thường thôi, Chu Địch nhà chúng ta còn có tiền đồ lớn hơn ông ta." Nói xong ông ta nhìn Chu Địch ngồi bên cạnh với ánh mắt rất coi trọng.
Thực ra Chu Ngọc Thanh cũng có suy tính riêng của mình, bởi công việc kinh doanh của ông ta không ở Tân Hải, mà ở Tây Thục cách đó ngàn dặm, kết giao với một người như Lương Phú, dường như không có tác dụng gì lớn lắm.
Hơn nữa, bây giờ Chu Địch quả thực là niềm tự hào của ông ta.
Phải biết trước đó quân khu Kim Lăng thành lập một đơn vị hành động đặc biệt, văn kiện trung ương ban hành là tuyển chọn tinh anh để thành lập, mà con ông ta trực tiếp là đại đội trưởng của đơn vị này, có thể nói là tinh anh trong số tinh anh. Sau này chỉ cần không phạm sai lầm quá lớn, việc thăng tiến chỉ là sớm muộn.
Nhưng điều ông ta không biết là, văn kiện trung ương ban hành, quả thực là tuyển chọn tinh anh trong quân đội. Nhưng mệnh lệnh ông cụ Thiện Bản Thanh đưa ra lại là để tân binh thành lập nên đơn vị này, phó chỉ huy chính là Thiện Vũ Băng, cô bé mới mười mấy tuổi.
Danh Sách Chương: