Hơn nữa trước đó căn bản không có bất cứ ca bệnh nào để làm tham khảo, nên Tiêu Tuyết Ny mới tỏ ra hơi cẩn thận dè dặt, sợ dùng thuốc nhiều sẽ có phản ứng bất lợi gì, lại lo dùng thuốc không đủ dẫn đến không có hiệu quả, nên cứ hơi rối rắm.
Mà chính vì sự rối rắm này, khiến trong lòng Mạnh Đông Dương hơi không yên tâm.
"Cậu mau vào ngâm đi, nếu không lát nữa nước nguội sẽ không có hiệu quả đâu." Tiêu Tuyết Ny vừa giục, vừa bước ra khỏi phòng.
Đợi Tiêu Tuyết Ny rời đi, Mạnh Đông Dương trước tiên thò tay vào thăm dò, tuy trông màu nước hơi kỳ lạ, nhưng lại có mùi thơm nhẹ, khiến người ta ngửi vào. hơi buồn ngủ.
Do dự một lúc, Mạnh Đông Dương cắn răng, dù sao cũng là ngựa chết thành ngựa sống, biết đâu mèo mù vớ phải chuột chết, mình lại cứu được một mạng, sau đó anh ta c ởi quần áo ngồi thẳng vào thùng gỗ.
"Này, nghĩ gì đấy? Hôm nay em cho anh leo cây rồi." Tiêu Tuyết Ny bước ra khỏi phòng vẫn đang đếm đầu ngón tay, suy nghĩ lát nữa cho Mạnh Đông Dương
uống thuốc liều lượng thế nào, còn cả phương pháp luyện chế.
Lúc này Tôn Tử Hàm không biết từ khi nào đã dựa vào tường hành lang, đột nhiên lên tiếng làm Tiêu Tuyết Ny giật mình.
"Sao anh như ma vậy, làm em sợ muốn chết." Tiêu Tuyết Ny chẳng nể nang gì đi tới đấm đôi bàn tay trắng như phấn lên người Tôn Tử Hàm.
"Đúng rồi, thứ em bảo anh tìm cho em, anh tìm được chưa?" Tiêu Tuyết Ny phục hồi tinh thần nhìn Tôn Tử Hàm đang ra vẻ ấm ức hỏi.
Người sau xoa xoa vai rồi nói: "Hôm nay anh chạy hơn ba trăm cây số, chỉ để tìm thứ này cho em thôi."
"Vậy đâu rồi?" Tiêu Tuyết Ny dang hai tay hỏi.
Sau đó Tôn Tử Hàm xoa mũi nói: "Em không thể nói anh không phải đàn ông, thứ đó ai mà chẳng sợ, còn trong cốp xe kia."
"Đúng là vô dụng, mau đi lấy đến đây, đang đợi dùng đây." Tiêu Tuyết Ny đẩy mạnh Tôn Tử Hàm một cái, bảo anh ta mau đi lấy đến.
Trong văn phòng của Tiêu Tuyết Ny, Tôn Tử Hàm cẩn thận xách một cái giỏ tre, nhẹ nhàng đặt xuống đất rồi nói: "Giờ làm sao đây? Nếu không cẩn thận, sẽ mất mạng đấy."
Trong cái giỏ tre này đựng một con rắn cạp nong hoang dã nặng năm cân, đây là một loại rắn cực kỳ độc, đừng nói bị nó cắn một phát, cho dù bị răng độc. của nó cào nhẹ cũng đủ lấy mạng người.
"Anh không dám bắt à?" Tiêu Tuyết Ny khoanh tay trước ngực, rõ ràng là hơi Sợ.
"Đừng đùa nữa được không, anh thấy nó là sợ rồi, em không biết hôm nay anh đi tìm nó cần bao nhiêu dũng khí đâu." Tôn Tử Hàm cũng lùi lại hai bước, biểu thị việc này thực sự quá khổ.
Cộng thêm anh ta đúng là không có kinh nghiệm này, lỡ bị cắn một phát thì mất nhiều hơn được mất.
Nhưng chuyện như vậy tất nhiên không thể ngăn được Tiêu Tuyết Ny thông minh, bởi trong Ngự Thiện Cung cũng có không ít thú rừng, trong đó đương nhiên bao gồm cả rắn, nên đầu bếp trong bếp hẳn có thể xử lý được.
"Bà chủ, thực sự ngại quá, tất cả rắn ăn được trong nhà hàng chúng ta đều là rắn đại vương, rắn sọc đen, rắn nước, toàn là loại rắn không độc, bị cắn một hai phát cũng không sao, rắn cạp nong này là rắn cực độc, chúng tôi cũng thực sự hơi không dám ra tay."
Người đầu bếp chuyên giết rắn còn không quên đưa tay ra cho mọi người xem, trên tay anh ta có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, đều là do rắn cắn, vì toàn là rắn không độc, nên cho dù bị cắn thì bôi chút thuốc đỏ là được rồi.
"Bà chủ, tôi có cách này, không phải cioo muốn nọc rắn này sao? Tôi xem thế giới động vật, nọc độc của rắn độc, đều tích trữ trong tuyến độc đó, chắc là ở trên đầu, chúng ta trực tiếp chặt nó. Rồi dùng kìm kẹp miệng nó là có thể lấy nọc độc ra.
Để trục xuất thi độc trong cơ thể Mạnh Đông Dương, Tiêu Tuyết Ny chỉ có thể dùng nọc rắn cạp nong này làm dẫn dược. Mà nói Tiêu Tuyết Ny muốn lấy mật rắn thì dễ, lấy nọc rắn thì cho dù đầu bếp cả ngày giết rắn cũng thấy bó tay.
Tiêu Tuyết Ny hơi do dự, bởi mọi người đều không có kinh nghiệm, nếu giết rắn, rồi lấy nọc rắn thất bại, chẳng phải là công dã tràng sao.
Đúng lúc Tiêu Tuyết Ny chuẩn bị do dự gật đầu, Phó Cổ ngâm nga điệu hát dân gian bước vào từ bên ngoài: "Ơ, hôm nay sao náo nhiệt vậy? Có hội họp gì à?"
Vì lúc này đã mười một giờ tối, nhà hàng đã sớm đóng cửa, Phó Cổ ăn cơm xong ra ngoài đi dạo một vòng về chuẩn bị đi ngủ.
"Quản lý, anh đến đúng lúc lắm, anh xem chuyện này anh có cách nào không?" Người đầu bếp vừa rồi kéo tay Phó Cổ nói.
Sau khi giải thích đơn giản một chút, Phó Cổ cười "hehe" nói: "Tôi còn tưởng chuyện to tát gì, như ăn sáng thôi mà. Trước kia tôi ở Bình Nam, cũng từng sống cuộc sống li3m máu trên lưỡi đao.
Danh Sách Chương: