Điều duy nhất để lại ấn tượng sâu sắc chính là đêm tân hôn, Mã Hiểu Lộ khóc rất đau buồn, đó vẫn là hình ảnh rõ ràng trong ký ức của Tô Vũ.
Mặc dù Tô Vũ cũng không biết, nhưng với thái độ của Mã Hiểu Lộ bây giờ, Tô Vũ không khó đoán ra rằng thực ra mối quan hệ giữa cô và họ không tốt cho lắm.
"À, bác được mời tham dự lễ khai trương công ty của Tô Thiếu Uy, không ngờ lại gặp các cháu, đúng là duyên phận." Mã Mật Phong thực sự không tìm ra lý do, chỉ có thể đổ cho duyên phận để lấy lệ.
Mã Hiểu Lộ gật đầu: À, bên đó bây giờ chắc đang chúc mừng, bác cả đi luôn như thế thì hơi không hay lắm nhỉ?”
Ý của Mã Hiểu Lộ là nói, nếu đã là khách mời dự lễ khai trương của người khác, bây giờ sang đây làm gì?
Mã Mật Phong vốn muốn qua xác nhận thân phận của Mã Hiểu Lộ, đồng thời làm quen với một số nhân vật lớn, nhưng tình hình bây giờ có vẻ như hôm nay khó mà thực hiện được.
Ông ta cũng biết mình ở trong lòng Mã Hiểu Lộ có lẽ không có nhiều ấn tượng tốt, thay vì cố níu kéo ở lại đây, thì rời đi sớm còn để lại ấn tượng tốt hơn. Sau này cơ hội còn nhiều.
"Bác thấy cháu thành công quá nên nhất thời hơi xúc động thôi. Thấy cháu như vậy, bác thực sự vui mừng cho cháu. Bác đi trước đây, nhớ có thời gian về thăm nhà nhiều nhé." Mã Mật Phong cười nói rồi đứng dậy.
"Vâng, cháu còn bận chuyện, không tiễn hai bác được, hai bác đi thong thả." Mã Hiểu Lộ cũng lịch sự đứng dậy nói với hai người.
Chờ đến khi thấy hai người rời đi, Mã Hiểu Lộ mới ngồi phịch xuống ghế thở phào: "Thật là, sao hai người ấy lại đến vậy chứ, thấy là khó chịu rồi."
Tô Vũ tò mò hỏi: "Sao thế, nhìn em giống như không thích bác cả lắm."
Mã Hiểu Lộ thở dài nói: "Đổi lại là ai cũng sẽ không có cảm tình tốt đâu. Anh biết không, thực ra lúc nhỏ, có những chuyện rất nhỏ nhưng có thể khiến người ta nhớ mãi suốt đời, người lớn luôn nghĩ trẻ con nhỏ tuổi dễ quên, nhưng hoàn toàn ngược lại. Khi có những chuyện chạm đến nội tâm của đứa trẻ, những chuyện đó sẽ để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng đứa trẻ đó.”
Nghe Mã Hiểu Lộ nói vậy, có vẻ còn ẩn tình, và ẩn tình đó liên quan tới bác cả của cô.
"Kể anh nghe đi." Tô Vũ tỏ ra vẻ háo hức nói với Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ, khuôn mặt dần bình tĩnh lại, một lúc sau cô nói: "Anh biết không, thực ra em còn có một đứa em trai, nhỏ hơn em 3 tuổi.
Lúc đó gia đình em rất nghèo, mặc dù sống trong thành phố nhưng điều kiện không hơn nhiều so với nông thôn anh sống thuở nhỏ.
Bốn người chúng em sống trong tầng thấp nhất của một chung cư kiểu cũ, tối †ăm ẩm ướt, diện tích không quá 50 mét vuông.
Năm đó em 8 tuổi, em trai 5 tuổi. Cha em muốn cải thiện cuộc sống gia đình nên theo người khác đầu tư chứng khoán, kết quả thị trường sụp đổ, gia đình đã nghèo lại càng đói hơn.
Rồi họa đến dồn dập, em trai em bị viêm màng não cấp tính, nhà không có tiền chữa trị, cha mẹ em tìm đến bác cả của em, cũng chính là người lúc nãy.
Anh biết không, em tận mắt chứng kiến cha mẹ em quỳ trước cửa nhà ông ta, nhưng ông ta không cho chúng em một đồng nào. Cuối cùng, chúng em chỉ biết †rơ mắt nhìn em trai chết trước mặt, lúc đó em có lẽ chưa hiểu hết, nhưng em biết em trai em đã mất rồi, mãi mãi mất rồi. Em bắt đầu khóc, khóc mệt rồi ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục khóc.
Em thật sự mong chờ ngày nào đó em trai bỗng nhiên quay trở lại, nhưng sau đó em không bao giờ gặp lại em trai nữa, chỉ còn một bức ảnh đen trắng là vật trân quý mãi mãi của em, và em trai em cũng ngủ yên mãi mãi ở tuổi lên 5.
Sau đó cha em rất tự trách bản thân, suy sút tỉnh thần trong thời gian dài, ông bắt đầu uống rượu, dường như chỉ có rượu mới có thể khiến bản thân ông tê liệt.
Em cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc đó bác cả từ chối cho vay tiền để chữa trị cho em trai là sai. Nhưng nó mãi mãi là một nỗi day dứt, là một điểm mấu chốt trong lòng em, em luôn nghĩ, nếu họ có một tấm lòng từ bi, có phải bây giờ em trai em vẫn nhảy nhót trước mặt em rồi không?
Có lẽ em quá cực đoan, đổ tất cả lỗi lầm lên họ, có thể họ thực sự không có lỗi."
Danh Sách Chương: