Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm hai người làm cho không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt thì có một người đàn ông mặc tây trang gõ cửa.

“Mời vào!” Thẩm Ngạo vội vàng nói.

Người đàn ông kia đi vào, nhìn lướt qua Từ Thiên Thành mà không nói gì.

Thẩm Ngạo nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Người đàn ông kia gật đầu: “Hội trưởng, bên ngoài có một chiếc xe đang đến.”

“Xe đến cũng cần phải thông báo cho tôi biết à?” Thẩm Ngạo rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn, thậm chí muốn đá người này một cái.

“Không phải, hội trưởng, chiếc xe này không phải xe bình thường, là xe của quân khu.” Sau khi người đàn ông nọ nói xong, cả Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đều đồng loạt nhảy dựng lên.


Hai người lập tức đẩy người ra, người trước người sau chạy ra ngoài, xe quân khu? Chứng tỏ người này có bối cảnh vững chắc trong quân khu, không phải chuyện đùa.

Dù thế nào đi nữa, người nắm nòng súng trong tay mới là người có quyền quyết định. Cho nên hai người đều muốn biết, rốt cuộc người bước xuống khỏi xe kia sẽ là ai.

Nếu là Tô Vũ, đương nhiên bọn họ sẽ vui vẻ, nhưng nếu là Diêm Đan Dương thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức.

Người ta có bối cảnh quân khu, bọn họ còn dám công khai ủng hộ Tô Vũ sao?

Hai người vừa đi tới cửa, Diêm Đan Dương đã dẫn theo hai cảnh vệ mang súng đi vào.

Ngày hôm qua Thiện Bản Thanh đã nói rằng sẽ cho ông ta mạnh dạn làm chuyện này. Nếu đã nhận được sự đồng ý của Thiện bản Thanh thì đương nhiên Diêm Đan Dương cũng sẽ ra tay mạnh hơn.

Đừng nói là lái xe của phó tư lệnh quân khu Tân Hải và dẫn theo hai cảnh vệ tới đây, cho dù trực tiếp điều động một đội quân thì cũng không thành vấn đề.

Nhưng Diêm Đan Dương cảm thấy không cần thiết, chỉ sợ rằng nhìn thấy chiếc xe này ở bên ngoài đã đủ khiến biết bao người nghe tin đã sợ mất mật.

Nhìn thấy như vậy, Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo nhìn nhau, khẽ gật đầu, có ý là tình thế đã thay đổi, bọn họ phải tùy theo thời cơ mà hành động.

Hai người gần như đồng thời đưa tay phải ra chào hỏi, cúi đầu thật sâu: “Đã lâu không gặp, ông Diêm!”


Tuy nhiên, Diêm Đan Dương cũng không bắt tay với hai người mà trực tiếp đi lướt qua hai người.

Ông ta chắp tay sau lưng, không thèm quay đầu lại: “Vào trong rồi nói sau!”

Hai người nuốt nước bọt, đặc biệt là Thẩm Ngạo, làm như vô tình nhìn lướt qua súng bên hông một cảnh vệ.

Trước đây Diêm Đan Dương cũng không xuất hiện nhiều, tuy rằng mỗi lần đều thần bí nhưng cũng coi như còn khách sáo với bọn họ, không thèm cho bọn họ mặt mũi như thế này thì là lần đầu tiên.

Mà hai người bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, đây rõ ràng là đang ra oai đánh phủ đầu bọn họ, nhưng mà đòn ra oai phủ đầu này thật sự khiến bọn họ phải khiếp sợ. Mặc dù lần này Diêm Đan Dương đến đây chỉ mang theo hai người một xe nhưng khí thế lại hơn hẳn bất kỳ lần nào khác trước đây.

Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành cũng coi như là cáo già đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, bọn họ hiểu chuyện này có quá nhiều ẩn ý. Lúc này, Diêm Đan Dương bảo bọn họ đi vào rồi hẵng nói.

Bọn họ nào dám nói một chữ “không” nào, sau khi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đi theo sau lưng Diêm Đan Dương quay về phòng họp ban nãy.

Sau khi vào phòng, Diêm Đan Dương ngồi xuống ghế trên, chiếc ghế chứng tỏ địa vị của ông ta. Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đứng sóng vai với nhau gần đó, cúi đầu tự nghĩ đối sách.


Ít nhiều gì bọn họ cũng hiểu một chút về tính cách của ông Diêm. Người này hành sự quyết đoán, tuyệt đối không dây dưa dài dòng, cho nên hai người không khỏi căng thẳng, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

“Nói xem, gần đây các ông đã làm những gì? Có câu này tôi vẫn chưa hỏi bao giờ, các ông định làm phản đấy à?” Ánh mắt Diêm Đan Dương sắc như dao liếc nhìn hai người khiến bọn họ sởn tóc gáy.

Cả phòng họp im lặng như tờ sau khi Diêm Đan Dương dứt lời, chỉ còn tiếng điều hoà không khí kêu ro ro chứng tỏ thời gian không hề ngừng lại.

Thế nhưng lúc này, thứ âm thanh rất đỗi quen thuộc hằng ngày này lọt vào tai Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo lại chẳng khác gì tiếng quỷ khóc sói gào của thần chết, khiến bọn họ có cảm tưởng như bị rơi xuống hầm băng.

Mãi một lúc sau, cả hai vẫn không nói gì. Diêm Đan Dương nói tiếp: “Sao hả? Các ông không nói gì à? Nếu các ông không nói thì tôi coi như các ông ngầm thừa nhận các ông ăn cây táo rào cây sung nhé?”

“Ăn cây táo rào cây sung” không phải là tội nhỏ. Bọn họ vẫn còn nhớ trước đây có một nhân viên tài vụ tham ô tiền của Diêm Đan Dương đã bị ông ta trói cả tay lẫn chân lại ném xuống biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK