Chỉ trong chốc lát, Tô Vũ cũng chạy tới, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tâm trạng của anh lập tức cuồn cuộn sóng dữ, cơn giận ngút trời như xua tan bóng tối vô tận.
Nhưng Tô Vũ hiểu rõ, truy cứu là chuyện sau này, bây giờ phải xem tình hình cụ thể của Tô Nhạc Luân đã.
Tô Vũ bước tới, ngồi xuống đưa tay bắt mạch của Tô Nhạc Luân, không có gì cả, điều này cho thấy ông ta đã bị tuyên án tử hình.
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm. Nếu là trước đây, anh vẫn còn cách, nhưng hiện tại, lúc này đây, anh mới thấu hiểu thế nào gọi là bất lực.
Trước đây anh tự tin hừng hực, chỉ cần còn một hơi thở, anh có thể khởi tử hồi sinh. Nhưng giờ cha mình nằm trước mặt, anh lại bó tay không biết làm gì.
Anh biết, khi Mao Đầu không thể kiên trì nữa, khi khí sinh linh không đủ nữa, thi thể sẽ dân dần nguội lạnh, cứng đờ, và hy vọng sẽ càng xa vời.
"Dừng tay đi, vô ích thôi." Tô Vũ ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ đang khóc nức nở, dùng thần thức bưồn bã bảo Mao Đầu dừng lại.
"Không được, tôi có thể cảm nhận được, khí tức sống của ông ấy vẫn còn hơi dao động, ông ấy chưa chết, nếu có đủ khí sinh linh, tôi tin ông ấy vẫn còn một chút hy vọng." Mao Đầu cắn chặt răng, cơ thể đã bắt đầu run rẩy.
Thực ra Tô Vũ không phải là không có cách, chỉ là điều kiện cần để hồi sinh quá khắt khe, hơn nữa ở đây là trái đất chứ không phải tiên giới, những thứ cần thiết quá khó tìm.
Dù nói bây giờ Tô Nhạc Luân vẫn còn chút dao động sinh mệnh, nhưng Tô Vũ hiểu rõ, đó là nhờ khí sinh linh của Mao Đầu liên tục tụ lại, vậy Mao Đầu có thể duy trì được bao lâu nữa? Khi Mao Đầu kiệt sức...
Chút khí tức mỏng manh của sinh mệnh ấy cũng sẽ tan biến vào không khí, không còn dấu vết.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, cứu ông ấy đi, ông ấy là cha của con, ông ấy là cha của con! Con nhất định phải cứu ông ấy... ông ấy chết là vì cứu mẹ, nếu ông ấy chết mẹ cũng không muốn sống nữa..." Lâm Thiến run rẩy nắm lấy cánh tay Tô Vũ, gào thét như đang van xin.
"Sao anh lại bỏ cuộc như vậy? Lý do tôi kiên trì đến giờ là vì tin rằng anh nhất định có cách, anh mau nghĩ cách đi..." Mao Đầu cũng hết sức cố gắng ở bên cạnh, chỉ để giữ lại chút hy vọng mong manh ấy.
Đột nhiên, trong bóng tối, Tô Vũ dường như nắm bắt được điều gì đó quan trọng, anh nhìn Mao Đầu nói:
"Mày còn kiên trì được bao lâu nữa?” Mao Đầu quẫy đuôi, khó nhọc nói: "Không quá nửa tiếng đồng hồ."
"Đủ rồi!" Nói xong, Tô Vũ nhẹ nhàng đỡ mẹ dậy nói: "Mẹ yên tâm, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, tin con!"
Sau đó Tô Vũ quay lưng ôm Tô Nhạc Luân lên, Mao Đầu cũng "xẹt" một tiếng nhảy lên vai Tô Vũ, rồi Tô Vũ dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía biển.
Lúc nãy Tô Vũ vẫn nghĩ bản thân hiện tại tuyệt đối không thể khởi tử hồi sinh, nhưng anh lại quên mất trước đây mình có khả năng này, nói cách khác tương lai anh cũng có thể làm được.
Vì vậy bây giờ quan trọng nhất là bảo tồn chút khí tức sinh mệnh cuối cùng trong cơ thể Tô Nhạc Luân, hiện tại cách duy nhất bảo tồn là liên tục dưỡng khí bằng khí sinh linh.
Nhưng khí sinh linh trong cơ thể Mao Đầu rất hữu hạn, tuyệt đối không thể duy trì lâu, nên Tô Vũ muốn đưa ông ta đến núi hình vong cung dưới đáy biển.
Bởi vì nơi đó, do chính anh bố trí Đại Trận Linh Quy, âm khí từ đáy biển liên tục hội tụ vào đó rồi biến thành khí sinh linh, như vậy ở đó khí sinh linh liên miên bất tận.
Rất nhanh Tô Vũ đã đến một tảng đá nhô lên ở bờ biển, chỉ thấy anh nhìn Mao. Đầu gật đầu, rồi giơ bàn tay trái ra, Mao Đầu cũng bay lên, lơ lửng trên không vài vòng.
Tồi nó hạ xuống tay Tô Vũ, chỉ là lúc này Mao Đầu đã biến thành một màu xám xanh "Thanh Giao Kỳ".
Tô Vũ vẫy Thanh Giao Kỳ trên tay, lập tức mặt biển cuộn sóng dữ dội, trên không mây đen kéo đến, sấm sét chớp nhoáng như vút qua mặt biển.
Giây lát sau, đi kèm một tiếng sấm chói tai, cả mặt đất đều rung chuyển, dưới lòng đại dương đen ngòm có một thứ gì đó khổng lồ đang không ngừng trồi lên.
Nhờ ánh chớp, có thể nhìn thấy đó là một con rồng khổng lồ, toàn thân lấp lánh vảy vàng. Chính là con rồng vàng khổng lồ hấp hối nằm ở núi hình vòng cung dưới đáy biển.
Danh Sách Chương: