Trái lại, lang bạt giang hồ bao năm, ông ta cũng hiểu một đạo lý, bản thân biết càng ít chuyện càng tốt.
Vì thế ông ta cúi đầu nói với hai người: "Trần lão tiền bối, Hồng đường chủ, các ngài còn chuyện quan trọng bàn bạc, tôi xin cáo từ trước."
Hồng Hầu Lượng vấy tay, bây giờ ông ta chẳng rảnh để ý đến Thẩm Ngạo, chỉ cần Thẩm Ngạo tìm được Tô Vũ trong thời gian quy định là được.
Sau khi Thẩm Ngạo rời đi, suy nghĩ kỹ rồi nay với Tô Vũ, có sự chuẩn bị trước cũng tốt.
quyết định phải nói rõ chuyện hôm
"Ồ, Kiếm Tiên à, nghe thú vị đấy, kể tôi nghe xem." Tại nhà Hà Hoành Vĩ, Thẩm Ngạo tìm thấy Tô Vũ và kể lại mọi chuyện.
"Anh Tô, ngài nhất định không được xem thường đối thủ đâu! Trần Phong Dương ở giới võ lâm Trung Hoa là một nhân vật được mọi người kính trọng, giờ. Lục Hợp Môn có ông ta ủng hộ, tôi sợ..." Trong lòng Thẩm Ngạo hơi lo lắng.
"Ông sợ gì?"
Thẩm Ngạo liếm môi: "Anh Tô, không phải tôi không tin ngài, tôi lo nếu ngài cứ trốn thế này, Hồng Hầu Lượng tức quá hóa giận sẽ ra tay với phu nhân cho hả
Thẩm Ngạo tưởng Tô Vũ sợ hãi nên trốn, nhưng Tô Vũ không giải thích, dựa vào ghế nói: "Bây giờ chưa đến lúc, ngày mai chắc là ngày Diêm Đan Dương hẹn gặp các ông phải không? Đúng rồi, tình hình trong nhà thế nào rồi?"
Thẩm Ngạo gật đầu và nói: "Đúng vậy, ông Diêm có hẹn chúng tôi gặp mặt vào ngày mai. Còn về phía gia đình, dù sao cũng đều rất đau buồn. Anh Tô, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ngài không nên giấu chuyện này với phu nhân."
Thật ra Tô Vũ cũng không muốn, ngày mai xong sẽ đi chịu đòn nhận tội với Mã Hiểu Lộ.
"Tôi biết rồi, ông cứ đi sắp xếp đi." Nói xong, Thẩm Ngạo gật đầu rồi quay người bước ra ngoài.
“Sếp Tô, cái này ông cầm lấy, tôi cũng không nói gì nhiều, ông cứ cố chấp làm thì làm thôi.” Do đã cho phong bì nên việc giám định huyết thống vốn phải mất vài ngày mới xong.
Bây giờ chỉ mất một ngày là có kết quả.
Bác sĩ Liêu đưa cho Tô Nhạc Luân phong bì dán kín chứa kết quả giám định, sau đó dặn thêm một câu.
Ông ta đương nhiên đã biết kết quả bên trong, điều này đối với nhà họ Tô quả thực là một trò cười lớn.
Ông ta tin rằng, không lâu nữa nhà họ Tô chắc chắn sẽ xảy ra những biến động lớn, bởi kết quả giám định này có sức mạnh kinh hoàng đến thế.
Tô Nhạc Luân cầm lấy phong bì, cảm ơn rồi quay người bước ra ngoài.
Ngồi trên xe, ông ta hít một hơi thật sâu rồi mở phong bì, khi nhìn thấy kết quả bên trong, ngay cả Tô Nhạc Luân dù đã chuẩn bị tâm lý, lúc này trái tim cũng gần như ngừng đập.
Một quả đấm nặng nề giáng xuống vô lăng, hàm răng nghiến chặt lại.
Tờ kết quả giám định trong tay bị nhàu nát thành một cục.
"Hừ... Ha ha ha..." Lúc này Tô Nhạc Luân không biết mình đang khóc hay cười.
Bởi vì kết quả giám định này giống hệt kết quả mà Mã Hiểu Lô từng đưa cho. ông ta.
Tô Thiếu Uy quả thực không phải con ruột của ông ta, đúng là sự mỉa mai đối với ông ta mà.
Mỉm mai sự ngu xuẩn của bản thân, ông ta nhớ lại ngày xưa, nhớ đến Lâm Thiến.
Đó là một người phụ nữ tốt, cho đến bây giờ, ông ta cũng không nghĩ ra lý do gì khiến Lâm Thiến phản bội mình.
Nhưng hồi đó ông ta bị một kết quả giám định huyết thống tương tự che mờ đôi mắt.
Và điều tức cười là, kết quả giám định đó do Lý Nguyệt Hoa đưa cho ông ta. Không cần nói nhiều, nếu lúc đó Tô Nhạc Luân còn có đầu óc thì ông ta cũng có thể hiểu.
Hai người phụ nữ Lâm Thiến và Lý Nguyệt Hoa, cuối cùng ai đã phản bội ông †a.
Về việc cha ruột thật sự của Tô Thiếu Uy là ai, lúc này Tô Nhạc Luân đã không muốn tìm hiểu truy cứu nữa.
Bởi vì mọi thứ đã không còn quan trọng nữa, cuối cùng ông ta cũng hiểu con trai ruột của mình chính là Tô Vũ, và chỉ có Tô Vũ. Nhưng điều châm biếm hơn là anh đã chết rồi.
Tô Nhạc Luân khởi động xe, phóng như điên về phía khu biệt thự Hoa Sơn.
"Thưa ngài, trong khu không cho phương tiện bên ngoài vào, xin hãy dừng xe và đăng ký." Vì hai ngày nay biệt thự số 47 có tang sự, không ít người đến phúng viếng.
Chỉ cần đăng ký là có thể cho người vào, nhưng xe thì không được vào lung tung.
Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi, tháo dây an toàn, dừng xe tùy tiện ở ven đường.
"Xin hỏi ông đến đây làm gì?" Người bảo vệ cầm bút chăm chú đăng ký. "Viếng tang." Giọng Tô Nhạc Luân run run nói.
Ông ta cũng không muốn chấp nhận sự thật này, con trai duy nhất của mình, còn chưa làm rõ hiểu lầm đã ra đi, thật là nghiệp chướng mà!
Thực ra người bảo vệ cũng đoán được mục đích Tô Nhạc Luân đến.
"Xin hỏi ông tên gì, quan hệ với chủ nhà thế nào?" Do là khu cao cấp nên công việc ghi chép thông tin rất nghiêm ngặt.
"Tô Nhạc Luân, tôi là cha của Tô Vũ." Khi nói câu đó, ánh mắt Tô Nhạc Luân đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Người bảo vệ kia ngẩng đầu nhìn Tô Nhạc Luân, dù chưa từng gặp cha của Tô Vũ, nhưng khuôn mặt đau đớn của ông ta khiến anh ta không còn lý do nghi ngờ.
Danh Sách Chương: