Thấy bên này có người cãi nhau, Phó Cổ híp mắt nhìn, lập tức nhận ra người đến là Bạch Nhãn Hạt Tử.
Vì thế bước qua hỏi: "Ô, tôi tưởng là ai, hóa ra là đi xe chùa à? Sao thế, không có tiền trả tiền xe à? Cái này dễ bàn thôi."
Bởi lần trước Phó Cổ đề nghị Bạch Nhãn Hạt Tử hợp tác với anh ta, bị Bạch Nhãn Hạt Tử từ chối. Phó Cổ vẫn luôn ôm hận để bụng, đang tính xem có chỗ nào trả đũa đây.
Nói xong Phó Gổ lấy một trăm trong túi đưa cho tài xế: "Không cần thối lại."
Tài xế nhận tiền xong mỉm cười gật đầu, quay người rời khỏi đây.
Sau đó Phó Cổ bắt đầu mỉa mai Bạch Nhãn Hạt Tử: "Ôi chao, hóa ra là khách quý, không đón tiếp từ xa, mong thứ lỗi. Nhưng, ông cũng là anh hùng dân tộc đúng không, ông đi xe không trả tiền thế này, có hơi khó nói nhỉ?"
Bị Phó Cổ nói vậy, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng hơi mất mặt, nên khẽ ho hai tiếng, tìm đại một cái cớ nói: "Đúng, tôi chính là anh hùng dân tộc, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ phát hiện và tiêu diệt loại cặn bã xã hội này. Mấy tên tài xế taxi tự ý thu phí kiểu này, tôi chưa bao giờ nương tay."
Nhìn bộ dạng chính nghĩa của Bạch Nhãn Hạt Tử, Phó Cổ không nhịn được VỖ tay.
"Giỏi lắm, giờ nói nhăng nói cuội một cách đứng đắn, mặt cũng không đỏ, tại hạ thực sự bái phục sát đất." Phó Cổ vỗ tay xong mỉa mai Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Tôi không thèm để ý đến cậu." Bạch Nhấn Hạt Tử liếc Phó Cổ một cái rồi quay người đi vào.
Còn Phó Cổ ở phía sau nói to: "À đúng r đâu, ai bảo ông là anh hùng chứ"
lần xe vừa rồi, không cần trả lại
Lý do Tô Vũ muốn để Bạch Nhãn Hạt Tử đến, thực ra cũng dựa trên ảnh hưởng của ông ta với tư cách anh hùng dân tộc, coi như tạo dựng chút xu thế cho Tiêu Tuyết Ny, tiện thể còn có thể truyền bá chút năng lượng tích cực.
“Anh nói thật hay đùa vậy? Nhà hàng lớn thế này mà không tốn một xu nào. à?" Đến bên ngoài cửa hàng của Tiêu Tuyết Ny, Mã Hiểu Lộ kinh ngạc hỏi.
Thực ra đây cũng là điều mà đến giờ Tô Vũ vẫn chưa nghĩ ra, tại sao nơi này lại miễn phí.
Lúc đó anh nghĩ là có gì đó phía sau, nhưng mãi đến hôm nay đã khai trương rồi, vẫn không xuất hiện bất cứ sơ hở nào, điều này thực sự khiến người ta hơi khó hiểu.
Tô Vũ gật đầu: "Nói thật thì, thực ra anh cũng không tin đây là sự thật, nhưng lúc đó anh tận mắt thấy, mua nhà hàng này thực sự không tốn một xu nào."
"Em thực sự muốn hỏi không biết ông chủ trước đây có phải tiền nhiều đến mức đốt cũng không hết không." Mã Hiểu Lộ chun mũi nói một câu, rồi khoác tay Tô Vũ bước nhanh vào trong.
Trang phục của Tiêu Tuyết Ny hôm nay cũng rất đẹp mắt phù hợp, thấy Tô Vũ đến, cô ấy nhiệt tình chạy ra: "Sư phụ, sư nương, hai người đến sớm vậy."
Vừa thấy Tiêu Tuyết Ny, Mã Hiểu Lộ đã trách móc, giả vờ giận dõi: "Hừ, chị đây đúng là uổng công thương em, chuyện lớn thế này lại âm thầm quyết định, còn không nói với chị."
Nói xong, Tiêu Tuyết Ny nhìn về phía Tô Vũ, cô ấy quả thực vì quá bận nên quên mất, điều cô ấy không ngờ là Tô Vũ lại cũng không nói với Mã Hiểu Lộ.
Nhưng, cô ấy cũng biết, Mã Hiểu Lộ không phải người nhỏ nhen, mà sở thích của vị sư nương này, ít nhiều gì Tiêu Tuyết Ny cũng biết một chút.
Cô ấy khoác tay Mã Hiểu Lộ như đang làm nũng: "Sư nương, xin lỗi mà, là lỗi của em. Em mời một sư nương món Pháp từ nước ngoài về, gan ngỗng rất ngon đấy"
Đồ ăn, đương nhiên chính là điểm yếu của Mã Hiểu Lộ, cộng thêm thực ra cô cũng không giận thật, vừa nghe đến ăn, Mã Hiểu Lộ đã sắp ch ảy nước miếng rồi.
“Thật à, giờ chị muốn nếm thử liền, không biết bà chủ có tiện không nhỉ?" Mã Hiểu Lộ nói đùa. "Tất nhiên tiện rồi, đi với em, em bảo đầu bếp làm cho chị ngay." Hai người
phụ nữ vừa nói vừa chạy vào trong.
"Ôi chao, Tô tiên sinh, cậu đến rồi." Bên này thấy Tô Vũ vào, Bạch Nhãn Hạt Tử vội đứng dậy chào hỏi.
Tô Vũ mỉm cười rồi bước qua, bên kia Dạ Oanh và mọi người cũng đã đến đông đủ, đang ngồi cùng nhau uống trà.
"Thế nào, chân còn vấn đề gì không?" Tô Vũ bước qua, trước tiên hỏi Dạ Oanh vẫn đang ngồi xe lăn.
Dạ Oanh gật đầu ra dấu mời Tô Vũ: "Tô tiên sinh mời ngồi, cảm ơn Tô tiên sinh quan tâm, giờ cơ bản không có vấn đề gì lớn rồi, chống nạng là có thể đi lại, nhưng không thể đi quá lâu."
Vì tổn thương gân cốt, nên thời gian hồi phục sẽ hơi lâu một chút.
Cộng thêm sau này cái chân kia, ít nhiều sẽ xuất hiện tình trạng teo cơ.
Cho nên đây không phải chuyện có thể khỏi trong vài ba ngày, sau đó Tô Vũ ngồi xuống, Phó Cổ rót cho anh một tách trà, rồi nói: "Tô tiên sinh, các anh cứ từ từ nói chuyện, tôi còn chút việc không tiện tiếp lâu."
Nói xong, Phó Cổ giơ tay kéo Bạch Nhãn Hạt Tử, hai người bước ra ngoài.
Danh Sách Chương: