Mục lục
Truyền Nhân Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các người có cách gì hay không?" Tuy chưa đến nơi, nhưng nghe giọng điệu của đám Dạ Oanh, dường như có cách gì đó.

"Tô tiên sinh, tôi nhớ ngài từng nhắc đến, tòa thành cổ đó nằm ở nơi giao nhau của hai con sông, chúng ta có thể lợi dụng điểm này để tìm ra vị trí đại khái của nó, đến lúc đó tìm một hướng dẫn viên địa phương hiểu rõ sa mạc và lịch sử, hẳn sẽ không quá khó để tìm ra tòa thành cổ này, dù sao mấy chục năm trước, vị nhà thám hiểm nước ngoài đó chẳng phải đã từng tìm thấy rồi sao?" Dạ Oanh vẫn rất tự tin về điều này, bởi điều họ giỏi nhất chính là giải đoán thế núi sông, từ đó phán đoán vị trí lăng mộ.

Tuy rằng trong sa mạc chắc chắn không có núi, nhưng nước lại tồn tại trăm ngàn năm qua, mặc dù chảy theo hình thức sông ngầm, nhưng trên mặt đất cũng sẽ để lại một số dấu vết, những thứ này đều không thể qua được mắt họ.

Nghe cả nhóm dường như đã quyết tâm đi bộ vào sa mạc, bản thân nói gì cũng vô dụng, Bạch Nhãn Hạt Tử cảm thấy cả người không ổn.

Lúc này trong lòng ông ta nghĩ, đến nơi rồi mình rốt cuộc phải nghĩ cách gì để không phải vào sa mạc đây?

Sau hơn 20 tiếng bay đường dài, năm người cuối cùng cũng đến được phía trên một quốc gia nhỏ tên Malawi ở phía nam sa mạc Rubhali.

Quốc gia này là nơi gần sa mạc Rubhali nhất, vẫn còn hoạt động của con người.


Cả nước một nửa là sa mạc, một nửa là hoang mạc, diện tích đất đai có thể sử dụng rất hẹp, khiến mức sống của người dân rất lạc hậu, cho đến nay vẫn lấy nông nghiệp làm chủ, là một quốc gia cực kỳ lạc hậu.

Do quốc gia này luôn nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ của Hoa Hạ trong thời gian dài, nên nghe nói là người Hoa Hạ sang, quốc vương Malawi là Sandhu đã tự mình đến đón tiếp.

Nói là quốc vương, nhưng cảm giác cho người ta nhiều nhất cũng chỉ như một trưởng làng, bù lại rất nhiệt tình, quan trọng nhất là có thể nói tiếng Hoa nghe được.

Trước hết, đối phương thay mặt cả nước chào đón Tô Vũ và mọi người: "Tô tiên sinh, toàn thể Cộng hòa Malawi chúng tôi hoan nghênh ngài đến."

Trong bữa tiệc, Sandhu cầm rượu dừa rất nổi tiếng địa phương một lần nữa bày tỏ sự nhiệt tình trong lòng.

Nhưng ngoài Bạch Nhãn Hạt Tử ra, những người còn lại đều rất có kỷ luật, bởi trước khi hành động nếu say khướt thì trông chẳng giống người làm nên việc lớn chút nào.

Ăn qua loa xong, Bạch Nhãn Hạt Tử dường như muốn tìm hiểu niềm nhiệt huyết của thiếu nữ đang bừng cháy tình cảm quê người xứ lạ., Tô Vũ cũng lười để ý ông ta, đến lúc lão già này sẽ nói một đống lời ngụy biện.

"Ngài Sandhu, chắc ngài biết mục đích chuyến đi này của chúng tôi, nên tôi muốn nhờ ngài giúp tìm một hướng dẫn viên rất hiểu rõ sa mạc, điều này có được không?"

Dạ Oanh bắt đầu kiểm kê trang bị, chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào, lúc. này Tô Vũ tìm đến Sandhu, hy vọng ông ta có thể giúp đỡ.



Sandhu trầm ngâm giây lát rồi nói: "Tô tiên sinh, việc này có lẽ hơi khó, tuy dân số nước chúng tôi không nhiều, nhưng tôi cũng không thể hiểu rõ từng người được, chỉ có điều ứng viên này e là độ khó không nhỏ."

Bởi không chỉ trong mắt người dân Malawi, mà trong mắt nhiều quốc gia lân cận, sa mạc Rubhali đều là pháp trường của tử thần.

Đặc biệt là nghe đồn khu sa mạc đó là vùng đất khởi nguồn của quỷ hút máu, điều này càng bao phủ lên nó một tầng mạng che kh ủng bố, rất nhiều người không dám đến gần khu sa mạc đó.

Bởi trong sa mạc cũng chẳng có gì, không đáng để liều mạng đi vào, nên muốn tìm được một hướng dẫn viên địa phương từng vào sa mạc, quả thực độ khó không nhỏ.

Thấy ngay cả quốc vương cũng không giúp được gì, tối hôm đó, Tô Vũ một mình ngồi trong sân tuy đơn sơ nhưng đã là sang trọng nhất địa phương, ngước nhìn bầu trời thầm than thở.

Nếu bây giờ mình có một nửa thực lực hồi ở Tiên giới, thì cần gì phải tốn công tốn sức như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng thổi một hơi, cát trong sa mạc sế bị cuốn đi, nhưng bây giờ nghĩ những điều này đều vô ích.

Đang lúc Tô Vũ đau đầu vì một hướng dẫn viên, Bạch Nhãn Hạt Tử được hai thiếu nữ da đen dìu về, ông ta ở đây được hưởng đãi ngộ khách quý hạng sang.


Tô Vũ thực sự không hiểu nổi, phạm vi săn mồi của Bạch Nhãn Hạt Tử đã vượt qua màu da, không biết khi nào sẽ vượt luôn cả chủng tộc nữa.

Trước khi đi Bạch Nhãn Hạt Tử còn không quên vỗ vỗ mông người ta.

"Tô tiên sinh, khuya thế này mà ngài vẫn chưa ngủ à? Nhưng trăng ở xứ người có vẻ tròn hơn thật, tôi ngâm thơ cho ngài một bài nhé." Lão già Bạch Nhãn Hạt Tử này, chỉ đến du lịch thôi, uống vài ly rượu mèo là không kiểm soát được miệng mình.

Nhìn bộ dạng say khướt của ông ta, Tô Vũ thực sự muốn đá ông ta vài cái: "Ông từ từ ngâm thơ đi, tôi đi ngủ trước đây, mai còn phải nhanh chóng tìm một hướng dẫn viên phù hợp."

Tô Vũ vừa đứng dậy, Bạch Nhãn Hạt Tử đã nhìn trăng chuẩn bị ngâm thơ, nhưng nghe lời Tô Vũ thì dừng lại, ợ một cái rồi nói: "Hướng dẫn viên à? Hôm nay. tôi có nghe nói có một người, hình như là... hình như đã từng vào sa mạc, mà còn tìm thấy... tìm thấy... thành... thành cổ..."

Bạch Nhấn Hạt Tử vừa dứt lời, tự mình ngã lăn ra đất, say khướt không còn biết gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK