Nhìn triệu chứng bề ngoài này, hẳn là không giống cảm lạnh. "Sao ông không bị gì?" Tô Vũ quay đầu nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.
"Tôi... tôi có thể chất tốt, chắc chắn không sao." Bạch Nhãn Hạt Tử đâu biết nhiều như thế, tất nhiên chỉ có thể nói thể chất của mình cứng rắn thôi.
"Cũng đúng, rơi vào cống rãnh hôi thối mà còn bò dậy được, thể chất của ông quả thực không tệ." Mã Tiểu Lộ đứng bên cạnh cười phụ họa.
'Tô Vũ nhìn số lượng bệnh nhân đang liên tục tăng lên trong bệnh viện, trong lòng thầm lo lắng.
Đột nhiên tăng nhiều bệnh nhân như vậy, tuyệt đối không phải điềm tốt.
"Ông dẫn anh ta đi theo tôi đi." Tô Vũ chỉ vào Phó Gổ rồi nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.
"Này, chưa chết thì tự đi đi." Bạch Nhãn Hạt Tử đưa tay đẩy nhẹ Phó Cổ rồi nói.
"Mẹ nhà ông, bây giờ hai chân tôi mềm nhữn, sao mà tự đi được, mau dìu tôi đi" Phó Cổ đừng nói là đi, ngay cả ngồi đó cũng mồ hôi nhễ nhại, Mã Hiểu Lộ nhìn thấy vậy cũng thấy chuyện này hơi bất thường.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại có nhiều bệnh nhân có triệu chứng giống nhau thế?" Mã Hiểu Lộ khoác tay Tô Vũ hỏi.
Ngay cả Mã Hiểu Lộ cũng ý thức được vấn đề này, tin rằng bác sĩ trong bệnh viện cũng không thể không nhận ra.
Bạch Nhãn Hạt Tử dìu Phó Cổ, Tô Vũ đi cửa sau giúp họ tìm được Tiêu Tuyết NY đang bận rộn không ngơi tay trong phòng làm việc.
"Sư phụ, hai vị này là?" Vừa nhìn thấy mái tóc vàng mắt xanh của Tiêu Tuyết NY, Phó Cổ như hồi quang phản chiếu sống lại.
Chỉ thấy anh ta nuốt nước bọt, hóa ra trong bệnh viện còn có bác sĩ xinh đẹp. thế này, biết thế anh ta đến đây truyền dịch mỗi ngày rồi.
"Bác sĩ, chào cô, tôi tên Phó Cổ, tôi là bệnh nhân, cô mau khám cho tôi đi, tôi cảm thấy sắp chết rồi." Phó Cổ cố sức muốn thoát khỏi tay Bạch Nhãn Hạt Tử, chui vào lòng Tiêu Tuyết Ny.
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử lại không cho anh ta cơ hội này, cứ như kéo dây. cương, kéo Phó Cổ không cho anh ta chiếm hời.
Tên nhóc này cứ thấy gái đẹp là ch ảy nước miếng, vừa rồi người ta đã gọi Tô Vũ là sư phụ rồi, vậy mà anh ta vẫn thế.
"ồ, vậy anh ngồi đó chờ một chút đã." Tiêu Tuyết Ny ra hiệu đỡ Phó Cổ ngồi nghỉ bên cạnh trước.
Bởi vì loại bệnh nhân này cô ấy căn bản không cần khám, bệnh nhân mà cô ấy tiếp nhận hôm nay, toàn là triệu chứng này.
Tô Vũ hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao bệnh viện đột nhiên xuất hiện nhiều bệnh nhân có triệu chứng giống nhau thế?"
Tiêu Tuyết Ny thở dài, vỗ vỗ tài liệu trên tay nói: "Bây giờ tôi cũng không biết nữa, tất cả bệnh nhân đến đây đều bị sốt, và cả tiêu chảy.
Sau khi dùng một số thuốc kháng virus cũng không có chuyển biến tốt nào. Hiện tại bệnh viện đã thành lập nhóm nghiên cứu chuyên môn, bây giờ tôi chuẩn bị đi họp đây. Nguyên nhân cụ thể của bệnh, vẫn phải đợi báo cáo xét nghiệm ra mới biết được."
Tô Vũ gật đầu, quả nhiên giống suy đoán của anh, đây không đơn giản chỉ là cảm lạnh theo mùa bình thường.
Mà theo quan sát của Tô Vũ, sắc mặt của mỗi bệnh nhân đều đang phát triển theo một hướng, đó chính là người chết.
Hai mắt của họ bắt đầu vô hồn, da khô quét không có nước, thậm chí có người còn mọc những đốm màu nâu đen tương tự như vết của tử thi.
Nếu không nhanh chóng điều tra rõ nguyên nhân phát bệnh, và tìm ra biện pháp điều trị khả thi thiết thực, thì đây sẽ là một thảm họa to lớn.
"Được, cô đi họp đi, có kết quả xét nghiệm thì báo cho tôi biết ngay lập tức." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Vũ lúc này, Tiêu Tuyết Ny dường như cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Sư phụ, chuyện có thể hơi nghiêm trọng ạ?" Bởi vì tuy số lượng bệnh nhân rất nhiều, nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện trường hợp tử vong, nên Tiêu Tuyết Ny vẫn khá lạc quan.
"Tiếp theo là tin tức quan trọng của thành phố." Trên màn hình tỉ vi, người dẫn chương trình đang phát tin tức nóng của thành phố Tân Hải.
"Tối qua từ 11 giờ 32 phút đến 11 giờ 35 phút, trong khoảng thời gian này, trên bầu trời thành phố Tân Hải xuất hiện dị tượng, trên trời như có lửa to đang cháy, không chỉ vậy còn có rất nhiều người dân nhìn thấy một con chim lớn cánh vàng, là phượng hoàng trong truyền thuyết. Vì thế đài chúng tôi đã mời nhà thiên văn học nổi tiếng Cẩu Ngọc Tường đến, để giải thích cho chúng ta đây rốt cuộc là chuyện gì."
Nói xong, ống kính nhắm vào một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đeo kính gọng vàng, có dáng vẻ học giả.
"Bởi vì sự việc tối qua xảy ra đột ngột, nên không có bất cứ tư liệu hình ảnh nào, hoặc ảnh chụp để phân tích. Vì vậy thực ra rất khó đưa ra phán đoán, nhưng có một điểm có thể khẳng định tuyệt đối không phải phượng hoàng trong truyền thuyết. Theo kinh nghiệm của tôi mà nói, rất có thể là mưa thiên thạch chứa một số vật chất đặc biệt, trong quá trình ma sát với tầng khí quyển thì bốc cháy cho nên mới xuất hiện dị tượng này, không gây bất cứ ảnh hưởng nào đến cuộc sống của người dân."
Danh Sách Chương: