Mỗi người đều trở nên dị thường khẩn trương, hiện tại, mọi người tuy rằng đang đợi. Nhưng mà trong lúc vô hình đã có không ít người ướt đẫm mồ hôi, cho dù là một ít sinh tiếu chiến sĩ cũng không ngoại lệ. Mọi người dù sao đều là người, không có có người nào muốn chết. Ai cũng hy vọng có thể sống sót ah!
Trong lòng Tề Nhạc lại một lần nữa vang lên thanh âm của Vũ Mâu:
- Cẩn thận một chút. Đừng quên hiệp định giữa chúng ta.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Chuẩn bị đi, tiểu hành tinh có lẽ nhanh đến rồi. Lực hút của nó lớn hơn trong tưởng tượng của chúng ta rất nhiều, tinh thần lực của ta đã bắt đầu nhận lấy ảnh hưởng của năng lượng ba động đặc thù. Hiện tại đã không cách nào dò xét đến phạm vi năng lượng ba động nữa.
Vũ Mâu tràn đầy đồng cảm mà nói:
- Xem ra, lần này chúng ta chỉ có thể tự cầu phúc. Hy vọng Địa Cầu sẽ không bị hủy diệt như vậy.
Đến rồi, rốt cuộc đã tới. Khi quang mang màu đỏ nhạt phương xa dần dần xuất hiện trong tầm mắt mỗi người, ai nấy đều biết tiểu hành tinh đã xuất hiện. Động cơ sau lưng các chiến sĩ Cơ Giáp trước tiên tăng tốc đến lớn nhất, bởi vì chỉ có như vậy đám người mới có thể chống cự lực hút mà tiểu hành tinh mang lại. Mà người của Giáo Đình, Hy Lạp Thủ Hộ Giả cùng Hắc Ám Quốc Hội cũng tăng lên năng lực của từng người tới cực hạn, dựa theo trận doanh tương ứng của chính mình kết hợp năng lượng trận doanh tương ứng không chút nào giữ lại hình thành một cái ô cực lớn. Giờ khắc này bên trong trận doanh đã không còn ai sẽ ích kỷ nữa, bởi vì bọn họ cũng đều biết, có lẽ chỉ là bởi vì ít đi một tia năng lượng nhưng có thể làm cho mình trở thành vật hi sinh cho lực hút của tiểu hành tinh.
Thông tin liên lạc cùng phi thuyền hàng không vũ trụ tại lúc này đột nhiên gián đoạn, rất hiển nhiên là đã bị phóng xạ của tiểu hành tinh phóng thích ra làm nhiễu. Quang mang trong mắt của Tề Nhạc sáng rực, hắn khẽ quát một tiếng, một vòng quang mang màu vàng bỗng nhiên tách ra từ trên người mỗi một con Kim Sí Đại Bằng Điêu. Chúng vốn là đồng tộc hung thú, cảm giác được nguy cơ tiến đến, vô ý thức liên hợp lại năng lượng lẫn nhau, căn bản không cần các thành viên Sinh Tiếu tiểu đội khống chế, ngay lập tức kết hợp cùng một chỗ tạo thành kim sắc quang đoàn cự đại. Năng lượng khổng lồ một phương diện chống cự phóng xạ càng ngày càng mạnh. Một phương diện khác cũng đã bắt đầu sinh ra ngăn cách ngăn cách nhất định đối với lực hút của tiểu hành tinh.
Tề Nhạc đem máy truyền tin điều chỉnh tần số truyền tin một chút làm mỗi một chiến sĩ trong vũ trụ chung quanh đều có thể nghe được thanh âm của hắn:
- Không được phóng thích vũ khí hạt nhân quá sớm, nhất định phải đợi đến lúc tiểu hành tinh tiến vào phạm vi đả kích của chúng ta mới có thể tiến hành phóng thích. Nếu không sẽ chỉ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thanh âm của Tề Nhạc truyền ra, làm cho 3000 chiến sĩ trong vũ trụ thoáng có chút bối rối, cảm xúc của bọn họ dần dần vững vàng xuống. Đám người lúc này đã không có đường lui rồi, trong lòng tự hỏi trước khi giải quyết nan đề thì phi thuyền hàng không vũ trụ tuyệt đối sẽ không tiếp cận đám người bên này trở về. Gặp phải nguy cơ cự đại mà, giờ khắc này mỗi người đều không có lựa chọn. Đạn hạt nhân cử động từng khỏa, tuy rằng phương thức tất cả không giống nhau, nhưng vì đồng dạng một cái mục đích, lực lượng của bọn hắn đều ở rất nhanh ngưng tụ lẳng lặng chờ đợi.
Kỳ thật công kích của đạn hạt nhân căn bản là không cần cân nhắc vấn đề có thể trúng mục tiêu hay không, bởi vì lực hút của bản thân tiểu hành tinh là phi thường to lớn, mặc kệ vật thể gì đều bị nó hút lấy. Bởi vậy, chỉ cần đạn hạt nhân phóng ra, thì tất nhiên sẽ trúng mục tiêu. Chỉ là hiện tại các chiến sĩ trong vũ trụ sĩ bọn họ gặp phải vấn đề là một cái phương hướng để cho đạn hạt nhân bạo tạc nổ tung. Dùng lực bạo tạc khổng lồ đó đẩy tiểu hành tinh ra khỏi quỹ đạo nguyên bản, điều này là độ khó của nó gia tăng lên một phạm vi lớn.
Trung tướng Reed rất nhanh bay đến bên cạnh Tề Nhạc, đối với vị Sinh Tiếu Vương này, hắn phi thường tôn kính. Tỷ thí ngày đó để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng hắn, giờ khắc này có chút bất đồng cùng kế hoạch nguyên bản, nghe Tề Nhạc nói lời ổn định quân tâm, hắn lập tức bay tới, hướng Tề Nhạc hỏi:
- Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Tề Nhạc nói:
- Trung tướng các hạ, đối với các chiến sĩ trong vũ trụ ngài nhất định quen thuộc vũ trụ hơn chúng ta. Từ giờ trở đi, mọi người chúng ta đều nghe theo ngài điều khiển. Bất quá tôi sẽ cung cấp cho ngài một vài đề nghị, vì có thể đạt tới đồng thời mục đích là một cái phương hướng. Tôi đề nghị tất cả mọi người tại thời điểm phát động đạn hạt nhân tiến hành điều chỉnh, căn cứ tốc độ phóng ra của từng người tiến hành phóng ra tự do. Dưới tình huống còn phải phân tâm chống cự lực hút thì chỉ có thể cầu trời khấn phật thôi.
Nghe Tề Nhạc nói xong, Lý Đức rất nhanh ổn định lại tinh thần của mình, từng đạo mệnh lệnh từ trong miệng hắn truyền đến, 3000 chiến sĩ trong vũ trụ dựa theo mệnh lệnh của hắn dần dần kéo dãn khoảng cách lẫn nhau, bởi vì chỉ có như vậy, mới càng có khả năng để tăng khả năng đồng nhất phương hướng.
Lực hút đáng sợ mới là chỗ mấu chốt ảnh hưởng tỉ lệ chính xác nhất. Một khi đã bị lực hút ảnh hưởng, đạn hạt nhân không khả năng trúng mục tiêu đã dự định. Đúng như Tề Nhạc nói, vấn đề tiến đến hơn nữa là cần nhờ thiên ý đến quyết định vận mệnh rồi.
Quang mang màu đỏ nhạt giữa không trung yên tĩnh trở nên càng ngày càng rõ ràng, ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt nhìn bề ngoài cũng không mãnh liệt lắm. Năng lượng cũng không phải là nóng lắm, mà là một loại hào quang kim loại kỳ dị, không biết có phải bởi vì lúc trước tên lửa xuyên lục địa oanh kích hay không, lúc này khoảng cách gần đi một tí có thể chứng kiến tiểu hành tinh ở đằng kia xuất hiện từng tia lửa điện. Quang mang màu đỏ nhạt tựa hồ chính là chút ít dòng điện này sinh ra.
Người thứ nhất xác định dòng điện xuất hiện đúng là Tề Nhạc, hắn có được lôi Vân Lực, phần tử năng lượng lôi thuộc tính trong không khí đột nhiên tăng cường trên phạm vi lớn, hắn làm sao lại không thể cảm giác được? Giờ khắc này, tiểu hành tinh cách vị trí của mọi người chỉ có mấy ngàn km, thể tích của nó đang không ngừng phóng đại trong mắt của mọi người.