Tề Nhạc chỉa chỉa sau lưng, nói:
- Chính là phiến rừng rậm sau lưng đấy.
Thiếu niên giật mình nhìn hắn, nói:
- Các vị từ trong Tử Vong sâm lâm đi ra? Chẳng lẽ, chẳng lẽ các vị không có đối mặt với Ma Vương sao?
- Ma Vương? Cái gì Ma Vương?
Tề Nhạc tò mò hỏi.
Thiếu niên nói:
- Trong truyền thuyết, trong phiến rừng rậm này có một con Ma Vương phi thường hung ác, bất luận là nhân loại hay động vật, chỉ cần vừa tiến vào phiến rừng rậm kia sẽ bị nó ăn tươi. Tộc trưởng của chúng tôi đưa ra nghiêm lệnh không được tiến vào khu rừng đó. Không nghĩ tới các vị còn có thể từ trong đi ra.
Tề Nhạc biết rõ hắn nói Hỗn Độn Vương:
- Chúng tôi không có gặp được! Khá tốt, vẫn còn may! Nghe anh nói như vậy, tôi đã có chút sợ hãi rồi đấy.
Dù sao, hắn không thể cho thanh niên tên Đồ Tang này biết quá nhiều, nói dối thiện ý là tốt nhất.
Đồ Tang không chút nghi ngờ, cười nói:
- Các vị nhất định đã được thần may mắn chiếu cố. Chúng ta đi nhanh thôi, các vị nhìn kìa. Sắc trời đã muộn rồi, đến tối, trên núi này không an toàn.
Tề Nhạc hỏi:
- Đây không phải lãnh địa của các vị sao? Tại sao không an toàn?
Đồ Tang nói:
- Tuy phiến sơn mạch này là lãnh địa của chúng tôi, nhưng mà, trong núi vẫn có quái thú. Chỉ có điều, những quái thú này bình thường không gây hại chúng tôi. Bởi vì bọn chúng sợ hộ tộc thần thú trả thù. Nhưng mà, đến tối, bọn chúng có đôi khi vụng trộm đi ra ngoài tập kích. Cho nên, chúng ta nên đi nhanh thì tốt hơn.
Trong lúc nói chuyện với Đồ Tang, Tề Nhạc cũng đã hiểu đại khái về thời đại này, nhưng mà. Đồ Tang nói tới hộ tộc thần thú của bộ tộc câu dẫn hứng thú của hắn. Hắn hỏi Đồ Tang hộ tộc thần thú là cái gì, Đồ Tang cũng không nói gì. Chỉ nói cho Tề Nhạc biết, đợi đến khi tới bộ lạc sẽ biết.
Cước trình của bốn người nhanh hơn, rốt cục trước khi mặt trời xuống núi, chạy về bộ lạc của Đồ Tang. Xa xa đã nhìn thấy khói bếp lượn lờ. Tề Nhạc tăng tinh thần lực của mình lên, thông qua thực vật chung quanh tiến hành quan sát người của bộ lạc này.
Hắn phát hiện, dù sao đây là xã hội nguyên thủy, dân tộc Thổ này chủ yếu là ăn lông ở lỗ, trong hai ngọn núi cao đã được dọn sẵn một bãi đất trống, chung quanh dùng cành cây to làm hàng rào đơn giản, mà hai bên của đất trống, đều có huyệt động nhỏ, trong đó có những người mặc quần áo như Đồ Tang đang bận rộn, có người đang nướng thịt thú không biết tên, có người đang loay hoay xếp trái cây.
Đồ Tang hô một tiếng.
- Về đến nhà, đúng lúc thời gian ăn cơm, Đại ca ca, anh và hai vị tỷ tỷ cũng ăn cơm nhé.
Rốt cuộc bốn người đi tới bộ lạc Thổ này rồi, mùi thịt nướng thơm phức phiêu đãng trong không khí, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, sau đó đi theo Đồ Tang vào trong bộ lạc này.
Ba người Tề Nhạc xuất hiện, lập tức câu dẫn cảnh giác của người trong bộ lạc, đại bộ phận người đem ánh mắt nhìn qua ba người bọn họ, trong cảnh giác, còn mang theo vài phần hiếu kỳ.
Đồ Tang đi vào sân trống hô lên:
- Tôi mang mấy vị khách nhân dân tộc Khựa tới bộ lạc, bọn họ là bạn, mọi người không cần kỳ quái.
Nghe Đồ Tang nói chuyện, những người Thổ trên núi cao này rất thuần phác, hào quang cảnh giác trong mắt biến mất, đại đa số đều mỉm cười thiện ý với bọn người Tề Nhạc.
Da của người Thổ trên núi cao này đều rất đen, hiển nhiên là do ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành, nhưng hình thể của bọn họ khỏe mạnh cân đối, thân thể lỏa lồ không có lá cây che phủ rất cường tráng. Nhất là nam nhân. Mà quần áo của nữ nhân chỉ nhiều hơn nam nhân một cái ra áo ngực bằng lá. Bắp đùi thon dài và cánh tay hiện ra bên ngoài, nhìn họ mang theo vài phần phong tình. Trong lòng Tề Nhạc thầm nghĩ, người ở đây giống như ở Hawaii ah! Váy vũ thảo tinh khiết. Nếu như nhân loại thời đại của mình cũng thuần phác như vậy, đúng là quá tốt! Còn có phân tranh hay sao? Vừa nghĩ, hắn mỉm cười thân thiện với những người Thổ chung quanh, thiện ý gật đầu với bọn họ.
Văn Đình thấp giọng bên tai Tề Nhạc nói:
- Không được nhìn, che mắt của anh lại.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Anh không thấy gì cả.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Anh nhìn cái gì thì tự anh hiểu đi.
Tề Nhạc cười nói:
- Đình Đình, anh hiện giờ càng phát hiện, thì ra sức ghen của em quá lớn đấy. Nhưng mà, anh thích.
Văn Đình có chút tò mò nói:
- Anh thích gì?
Tề Nhạc có chút đắc ý nói:
- Đương nhiên là thích em ghen rồi! Như vậy chứng minh là em quan tâm anh. Em yên tâm đi, Đình Đình của anh xinh đẹp như vậy, sao anh đi gần gũi với nữ nhân khác chứ?
Văn Đình tức giận nói:
- Nếu lời này do những người ở đây nói ra, có lẽ em còn tin tưởng, anh nha, hừ hừ. Đã có hai hồng nhan tri kỷ mà vẫn nói như vậy, anh không biết xấu hổ ah!
Tề Nhạc lập tức nghẹn lời.
- Cái này, vấn đề này chúng ta thảo luận sau đi.
Đồ Tang mang bọn họ đi tới trước huyệt động rồi dừng lại, mỉm cười nói:
- Các vị chờ chút, tôi đi gọi cha và mẹ, sau đó lại mang cac vị đi vào, người nhà của tôi đều ở trong huyệt động này.
Vừa nói, hắn trùn thân xuống, đã chui vào.
Huyệt động của những người Thổ này cao khoảng một mét năm, độ rộng chừng hai ba mét không đều nhau.
Trong chốc lát, Đồ Tang đã đi ra ngoài, cùng đi ra với hắn, còn có một nam nhân trung niên mang theo không ít hài tử đi ra. Đồ Tang nói:
- Tề Nhạc đại ca, đây là cha của tôi.
Trung niên nam nhân có chút quái dị nhìn Tề Nhạc, nói:
- Các vị là bằng hữu người Khựa sao?
Tề Nhạc gật đầu nói:
- Vâng, đại thúc thúc, chúng tôi ra ngoài thám hiểm lại lạc đường, là Đồ Tang hảo tâm mang chúng tôi tới đây, quấy rầy ngài rồi.
Ánh mắt của trung niên này nhìn qua người Văn Đình cùng Tuyết Nữ, lập tức, ánh mắt của hắn lập tức ngây ngốc. Dù sao, hắn không phải hài tử như Đồ Tang, nam nhân trưởng thành nhìn thấy Văn Đình cùng Tuyết Nữ mà không bị chấn nhiếp, Tề Nhạc mới cảm thấy kỳ quái.
- Ah, vậy được rồi, mời vào.
Trung niên nhân nói xong, quay người đi vào bên trong.
Tề Nhạc gật đầu với Văn Đình cùng Tuyết Nữ, ba người cúi người, đi theo cha con Đồ Tang vào trong, những hài tử còn nhỏ tuổi kia phi thường hiếu kỳ với ba người, bất chợt kéo quần áo của ba người một cái, đôi mắt to tròn tinh khiết, nhìn bọn chúng phi thường đáng yêu.
Trong huyệt động có một ít hương vị không dễ ngửi, mùi tanh xông vào mũi, nhưng miễn cưỡng chịu được. Trong huyệt động này chỉ cao chừng một mét năm, đi vào trong chừng mười mét mới khoáng đạt, độ cao cũng miễn cưỡng cho Tề Nhạc đứng thẳng.
Bọn họ đi vào tận cùng của hang động, đây là một thạch thất rộng, chí ít rộng chừng trăm mét vuông, trong thạch thất, tổng cộng có mười mấy người, có già có trẻ.