Ở bên ngoài biệt thự, là một tiểu viện tử ước chừng 300 mét vuông, vây hết cả biệt thự vào giữa, viện tử tuy rằng không lớn, nhưng lại mang đến cho người một loại cảm giác rất ấm áp. Gần cửa có một cây đại thụ, nhưng tiếc bây giờ là mùa đông, thân cây đã sớm trụi lủi rồi.
Bản thân Tề Nhạc không mang theo gì, chỉ lái xe đến trong sân, lại chuyển đồ mà hắn và Văn Đình mua ở siêu thị lên lầu, phòng bọn hắn ở lầu hai, đêm qua cơ bản không ngủ, Tề Nhạc sau khi cất kỹ đồ liền nằm lên giường của mình. Giường trong mỗi phòng đều là giường đôi, nằm trên đó cảm giác phi thường thoải mái dễ chịu, không hổ là điểm du lịch nổi danh, cân nhắc quả thật thực rất chu đáo.
Ngay khi Tề Nhạc chuẩn bị ngủ thì Văn Đình đột nhiên đi đến, bởi vì có hai người Tề Nhạc và Văn Đình trong biệt thự cho nên hắn cũng không đóng cửa phòng, nhìn Văn Đình từ bên ngoài chạy vào, không khỏi cười trêu nói:
- Như thế nào, không chờ được như vậy sao? Đến đây đi, anh theo liền.
- Theo cái đầu của anh. Tề Nhạc, ở đây hình như có chút không đúng, vừa rồi em cảm giác được ở chung quanh tựa hồ có một cổ năng lượng không xác định nào đó đang quanh quẩn, mỗi một lần xuất hiện chỉ chừng một phút, khi nó xuất hiện lần nữa lập tức sẽ biến hóa phương vị.
Tề Nhạc trong mắt chợt lóe sáng, từ trên giường ngồi dậy:
- Cảm giác của em sẽ không sai a. Có phải là nhiệt năng của ôn tuyền không?
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Không, khẳng định không phải. Nhiệt năng trong ôn tuyền em có thể cảm giác được. Anh đừng quên, bản thân em chính là hỏa thuộc tính, năng lượng ở đây quả thật rất sung túc, nhưng năng lượng của suối nước nóng lại ở rất sâu trong mặt đất. Mà năng lượng chấn động em vừa cảm giác được lại ở trong không khí. Hơn nữa, thuộc tính tuy rằng em không cách nào xác định, nhưng tuyệt đối không phải hỏa thuộc tính cùng loại với suối nước nóng. Chúng ta vẫn cẩn thận chút thì tốt hơn.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Nói như vậy, có khả năng ở phụ cận có hung thú qua lại sao? Xem ra, vận khí của chúng ta thật đúng là không tệ. Cái này có tính là đi ra ngoài gặp may không?
Văn Đình tức giận nói:
- Gặp cái gì may ah! Nếu một đâu hung thú thực lực cường đại chỉ sợ không phải chúng ta có khả năng đối kháng được. Hiện giờ chúng ta không thể tách ra, vạn nhất gặp phải phiền toái cũng có cơ hội phản ứng.
Tề Nhạc cười nói:
- Vậy tốt! Đến đây đi, anh vẫn đang chờ em đấy.
Trên mặt Văn Đình lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, nói:
- Được rồi, em cũng ở trong phòng này. Bất quá, anh xem, trên giường của anh chỉ có một gối đầu, hơn nữa cũng chỉ có một cái mềm, em sợ lạnh, anh đến phòng của em lấy gối và chăn, mền tới được không?
Lực sát thương của mỹ nữ vốn rất lớn, lúc mỹ nữ cười thì loại lực sát thương này cũng tăng trưởng theo bội số, nhìn vẻ vui vẻ kiều mị trong mắt Văn Đình, hồn của Tề Nhạc đều đã bay mất, vội vàng đáp ứng không ngớt, từ trên giường nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy tới phòng Văn Đình lấy gối và chăn, mền rồi. Nhưng hắn cũng không thấy đằng sau vẻ vui vẻ kiều mị của Văn Đình lại ẩn hàm vài phần hào quang giảo hoạt.
Một lát sau, Tề Nhạc đã một tay ôm chăn, mền và gối trở về. Vừa vào cửa, hắn đã trông thấy Văn Đình đang nghiêng người nằm trên giường của mình, chỉ có điều, vị trí bên cạnh giường di động ra một tí, lộ ra một mảnh đất trống ước chừng rộng hơn một mét, tay phải Văn Đình chỉ chỉ mặt đất, mỉm cười nói:
- Thực nghe lời, tự mình ôm lấy chăn, mền nằm xuống đất nghỉ đi, bổn tiểu thư sẽ cố mà ngủ cùng phòng với anh vậy!
Tề Nhạc cười khổ nhìn Văn Đình, nói:
- Đình Đình, em cam lòng để anh ngủ mình dưới đất sao?
Văn Đình đương nhiên nói:
- Có gì không nỡ chứ, nơi này là lầu hai ah, ngủ trên sàn nhà không có vấn đề gì. Huống chi, tình huống thân thể hiện giờ của anh cũng rất tốt.
Tề Nhạc đặt chăn, mền lên trên giường, nói:
- Sao lại thế chứ? Thân thể anh hiện giờ rất yếu, cần sự chăm sóc của em ah!
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Thôi đi, đừng cho là em thật không biết buổi sáng anh làm trò gì. Khi mấy người mới làm một nửa thì em đã tỉnh lại rồi. Nếu như anh không muốn em gọi điện thoại nói cho bọn người Như Nguyệt vấn đề Sa Mạc Phong Bạo, vậy thì ngoan ngoãn đi. Không nên chơi xấu.
- Ách..., em, em thấy được?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Văn Đình. Văn Đình khuôn mặt ửng đỏ, nói:
- Nữ nhân kia thật sự là. Thật sự là quá..., được rồi, anh nói đi, là để em thông tri Như Nguyệt các nàng, hay là anh ngoan ngoãn mà ngủ trên sàn nhà đây.
Tề Nhạc bất đắc dĩ kéo chăn, mền xuống đất:
- Được rồi, anh nhịn.
Sắp xếp chăn, mền đơn giản một chút. Hắn dù sao chỉ có một cánh tay, cũng chưa xếp gọn gàng đã nằm lên rồi. Thầm nghĩ trong lòng, Thương Băng ah Thương Băng, em Tiểu yêu tinh này, lần này đã hại chết anh rồi. Văn Đình buổi sáng nhìn thấy một màn kia tựa hồ cũng không tức giận, nhưng rõ ràng lại giữ một khoảng cách với mình, oan uổng quá!
- Lại xuất hiện.
Văn Đình đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trong mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ, tập trung tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tề Nhạc cũng vội vàng ngồi dậy, nói:
- Em có thể xác định phương vị cụ thể không?
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Không thể, cổ năng lượng này phi thường phiêu hốt, nhưng em có thể cảm giác được, nó tựa hồ có quan hệ vô cùng mật thiết với hoàn cảnh chung quanh, hoàn cảnh chung quanh nơi này đã trở thành cái dù che lớn nhất cho nó. Tinh thần lực của em mặc dù không cường đại như anh trước kia, nhưng lẽ ra khoảng cách gần như vậy hẳn là có thể cảm giác được mới đúng, nhưng bây giờ lại chỉ có thể phát hiện nó nhưng không cách nào xác định.
Tề Nhạc nói:
- Được rồi, em cũng chớ phân cao thấp với nó nữa, hiện giờ anh đã không có Vân Lực, tuy rằng đã mất đi thực lực trước kia, nhưng đồng thời năng lượng chấn động trên người cũng đã biến mất. Mà em hoàn thành lần lột xác cuối cùng của Cự Thú Hoạt Xá Lợi, năng lượng trong cơ thể cũng có thể hoàn toàn thu liễm, căn bản không sợ bị người tìm tới tận cửa, cần gì phải tự tìm phiền não chứ.
- Dù sao năng lượng kia bất luận là ai, cũng không phải đến tìm chúng ta gây phiền toái là được. Đình Đình, chúng ta đi ra ngoài ngâm suối nước nóng đi. Nếu đã đi ra, chúng ta phải nắm chặt tất cả thời gian, tranh thủ sớm lĩnh ngộ được năng lực mà bá phụ truyền cho mới được.
Thấy Tề Nhạc nghiêm mặt, Văn Đình rất hoài nghi mục đích của hắn tu luyện với mình có phải là để tăng thực lực lên không, bất quá đề nghị này của hắn phi thường hợp lý, chỉ đành nhẹ gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, anh đến phòng khác thay quần áo đi, sau đó lại đi suối nước nóng, chúng ta ở dưới lầu là tốt rồi.