Nhưng mà Lãnh Nhi cho hắn thấy kết cục đó sao? Mắt thấy Tề Nhạc vừa mới xuất hiện thì thông minh như nàng lập tức hiểu được cái gì rồi, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thực giảo hoạt.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đa tạ khích lệ, trong chiến đấu dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào luôn luôn là chủ trương của tôi. Chỉ cần có thể đạt được thắng lợi cuối cùng thì giảo hoạt một chút có gì không tốt?
Nói đến đây nhìn qua Lãnh Nhi, hắn tin tưởng càng tăng thêm vài phần.
Lãnh Nhi khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Anh cho rằng chút tiểu thông minh này có thể chiến thắng tôi sao? Chờ coi a.
Vừa nói thân thể mềm mại của nàng phiêu phù trên không trung, đột nhiên hào quang màu hồng phấn trong mắt thu liễm lại và khôi phục bộ dáng ôn nhu, cười nói tự nhiên, đôi mắt đẹp lưu chuyển như đang suy nghĩ gì đo, ánh mắt tràn ngập mị hoặc kia làm tâm thần Tề Nhạc ngẩn ngơ.
Trong nháy mắt đó Lãnh Nhi đã ra tay, chỉ có điều lúc này không còn là công kích năng lượng nữa, thời điểm ánh mắt của nàng mị hoặc thì thân thể Lãnh Nhi cũng biến mất theo. Ngay cả Klinsmann cũng có thể thi triển di chuyển tức thời thì sao nàng không có đây? Hào quang lóe lên, Lãnh Nhi đã trống rỗng xuất hiện sau lưng Tề Nhạc, một bàn tay nhỏ nhắn đánh vào lưng của Tề Nhạc.
Thời điểm thân thể của Lãnh Nhi biến mất thì Tề Nhạc cũng kịp phản ứng, thân thể vô ý thức vọt tới trước, đồng thời tay trái vắt chéo sau lưng, hai màu đen bạc trong nháy mắt ngưng tụ thành lá chắn, Kỳ Lân kính đã khôi phục năng lượng tự nhiên cũng xuất hiện.
Mặt gương bóng loáng ngăn cản công kích của Lãnh Nhi. Năng lượng khổng lồ chấn động xuất hiện sau va chạm làm Tề Nhạc kêu lên một tiếng, thân thể mượn lực vọt tới trước như đạn pháo bay lên không trung.
Lãnh Nhi giật mình phát hiện trên Kỳ Lân kính có lực phản chấn mạnh, mặc dù trên bề mặt có hai chưởng ấn rõ ràng nhưng bị năng lượng phản chấn tiêu giảm một nửa, đồng thời dưới tác dụng của năng lượng bổn nguyên Kỳ Lân, Kỳ Lân kính sinh ra lực phản chấn có ảnh hưởng nhất định lên thân thể của nàng.
Đương nhiên Tề Nhạc ăn thiệt thòi còn lớn hơn nàng, dù sao đây chỉ là đạo phòng ngự vội vàng ngăn cản công kích của Lãnh Nhi mà thôi, năng lượng không thể tăng lên cực hạn và trong va chạm hắn hết sức hóa giải tổn thương của Lãnh Nhi mang cho mình, nhưng mà năng lượng trong cơ thể vẫn bị chấn động thật mạnh.
Hào quang nhàn nhạt lập lòe, trong mắt Tề Nhạc xuất hiện một tia hào quang mạnh mẽ, Lãnh Nhi đưa năng lượng vào người của hắn thật mạnh, giống như rót nước vào một trạng thái chân không, tuy bị triệt tiêu tuyệt đại bộ phận nhưng vẫn còn lưu lại chừng một thành tiến vào thân thể của hắn. Năng lượng rót vào trạng thái chân không không có lập tức phá hư thân thể của Tề Nhạc mà điên cuồng hấp thu năng lượng của hắn. Cảm nhận được cổ năng lượng này biến hóa làm Tề Nhạc đổ mồ hôi lạnh toàn thân, hắn hiểu được nếu để cho trạng thái chân không này tự do hấp thu năng lượng thì như vậy sau một lúc nữa sẽ sinh ra nổ tung a! Năng lượng khổng lồ nổ tung trong người của mình thì tác dụng phá hoại rất lớn, Tề Nhạc tuyệt đối không chịu đựng nổi. Cũng may mắn hắn đã triệt tiêu đại bộ phận năng lượng này rồi, một cảm giác không đúng hiện ra, lập tức điều động năng lượng Hiên Viên kiếm trong người phá tan năng lượng chân không kia. Nhưng mà trong nháy mắt này những ưu thế mưu lợi của Tề Nhạc lúc trước đã không còn sót lại chút nào.
Phiêu phù ở giữa không trung nhìn qua Lãnh Nhi, Tề Nhạc không khỏi nói ra:
- Chẳng phải cô cũng mưu lợi hay sao? Mới vừa rồi còn nói tôi.
Lãnh Nhi nhìn qua Tề Nhạc ở giữa không trung, trong nội tâm xuất hiện cảm giác không biết nên cười hay khóc, đây là chiến đấu sinh tử hay sao? Cảm giác này sao giống như tình nhân đang giận dỗi với nhau vậy, một chút hào khí ngưng trọng cũng không có, ngược lại phi thường nhẹ nhõm, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn Tề Nhạc nói:
- Cái gì gọi là mưu lợi, đây gọi là thực lực.
Tề Nhạc cười ha hả, nói:
- Đúng, cô gọi là thực lực tôi gọi là mưu lợi.
Lãnh Nhi thả người bay lên, thân thể mềm mại hiện ra trước mặt của Tề Nhạc.
- Cười cái gì mà cười, tôi muốn giết anh đấy, chẳng lẽ quên sao?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tôi có thể quên sao? Tôi không phải người ngu, muốn giết cứ giết đi. Nhưng tôi không bảo đảm mình không chạy trốn.
Bộ dáng côn đồ biến mất trước đó lại xuất hiện, bộ dáng tức giận của Lãnh Nhi làm hắn cảm thấy rất đáng yêu.
Nhìn qua Tề Nhạc Lãnh Nhi biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ không thể hạ quyết tâm hủy diệt Tề Nhạc, gia hỏa ghê tởm này lại khiến mình không thể hạ sát thủ được.
Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha hắn sao? Không, không thể. Giờ này khắc này trong nội tâm Lãnh Nhi lại nhớ những lời bàn giao của cha khi vừa rời khỏi địa ngục. Trong đôi mắt đẹp dịu dàng xuất hiện quang mang màu hồng phấn càng mạnh hơn, khẽ quát một tiếng quang mang màu hồng phấn sáng lên. Không còn là màu hồng phấn trước kia nữa, nó biến thành hồng phấn sắc bén.
- Ác Ma Chi Vẫn, một trong ba ma khí của địa ngục, một khi bị Ác Ma Chi Vẫn đánh trúng mục tiêu thì tính mạng của anh cũng bị nó thôn phệ hoàn toàn, hơn nữa còn bị hút vào người tôi, Tề Nhạc, anh nên cẩn thận.
Lãnh Nhi quát một tiếng, lưỡi dao sắc bén từ bắn ra mấy chục cái bao phủ thân thể Tề Nhạc, hào quang năng lượng khổng lồ làm cho năng lượng trên bầu trời bị hấp dẫn cực mạnh.
Tề Nhạc rùng mình, Ác Ma Chi Vẫn, nghe tên cũng biết rõ là ma khí cường đại, Kỳ Lân Huyễn trong tay lại biến ảo thành trường thương, Ác Ma Chi Vẫn của Lãnh Nhi có bộ dáng kỳ lạ, không phải là đao cũng không phải kiếm. Hào quang màu hồng phấn bao phủ hai cánh tay của Lãnh Nhi vào trong, một quang nhận dài một thước và phân thành ba vòng cung đen nhánh, quang mang màu hồng phấn lập lòe, tuy không nhìn được ngọn nguồn nhưng nó vừa xuất hiện trong tay của Lãnh Nhi thì lập tức có một khí lưu lạnh giá từ nó bao phủ thân thể mình, hiển nhiên là có năng lực không tầm thường.
Trong mắt Tề Nhạc xuất hiện hào quang nhàn nhạt, thân thể rất nhanh bay về sau, bộ dáng của Ác Ma Chi Vẫn hiển nhiên là chuyên khắc chế các loại vũ khí cận chiến, bởi vậy Kỳ Lân Huyễn trong tay hắn đã biến thành trường thương, cái gọi là tấc dài tấc cường, đối phương đã dùng binh khí ngắn thì mình phải dùng binh khí dài để khắc chế.