- Lão đại, khá tốt là anh trở về kịp thời. Nhưng mà tiền vẫn phải trả đấy.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Tiền? Tiền cái gì? Tôi không nhớ là thiếu tiền anh nha.
Hồ Quang cười hắc hắc nói:
- Ai nói không nợ. Trước đó Như Nguyệt điện thoại đặt hoàn toàn bộ đạn đạo độc khí VX của tôi, đoán chừng thòi gian không bao lâu sẽ vận chuyển tới. Như Nguyệt nói giá cả tùy tiện tôi báo. Ân, cũng không có đắt, đại khái một trăm triệu một quả. Dù sao lão đại anh bây giờ có tiền, chắc không quan tâm con số nhỏ này.
- A?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Như Nguyệt bên cạnh, trên mặt đẹp của Như Nguyệt lập tức đỏ bừng.
- Ai bảo anh đi thời gian dài như vậy, em nghĩ anh bị Vũ Mâu giết rồi đấy.
Mephisto ở một bên nghe mà toàn thân rùng mình, đương nhiên hắn biết rõ đầu đạn độc khí VX là vật gì, đây chính là vũ khí hóa học hủy diệt hàng loạt a! Hơn nữa nguy hại to lớn, thậm chí nguy hại còn hơn cả đạn hạt nhân, có lẽ đối mặt với đạn hạt nhân thì hắn có lòng tin bảo vệ mình, nhưng mà đối mặt với độc khí thần kinh VX thì hắn không dám cam đoan. Điên rồi, đám gia hỏa phương đông này điên rồi, tại sao tiểu thư lại đối nghịch với bọn họ chứ? Nếu như bọn chúng là kẻ điên thì mình chính là kẻ đần! Ngay sau đó Dịch An nói chuyện càng làm cho hắn xác nhận quan điểm của mình.
Dịch An nói:
- Đúng vậy. Lão đại, tiền này anh phải trả. Như Nguyệt có thể nói nếu như anh chết trong tay Vũ Mâu thì chúng tôi cho quốc gia này chôn cùng anh.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia hào quang giảo hoạt.
- Tốt, một trăm triệu đúng không. Tôi cho anh một trăm triệu Thái Dương Tệ là được.
Nghe được Tề Nhạc nhắc tới Thái Dương Tệ, sắc mặt mọi người biến thành quái dị.
Tề Nhạc nhìn qua sắc mặt mọi người không đúng, nghi ngờ nói:
- Như thế nào? Thái Dương Tệ không phải là tiền sao?
Như Nguyệt thấp giọng nói:
- Tề Nhạc. Không lâu trước đây vừa xảy ra sóng thần cấp thế giới, sóng thần đó thôn phệ toàn bộ nước Thái Dương. Tổn thất không cách nào đánh giá. Người nước Thái Dương còn sống sót số lượng không cao hơn 1%. Cái quốc gia đó có thể nói là xóa tên khỏi bản đồ rồi..
Tề Nhạc sững sờ, ngay sau đó hỏi dò:
- Có phải sóng thần xuất hiện ở vùng biến quốc tế không?
Như Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn qua hắn, nói:
- Anh đã biết còn hỏi chúng tôi? Ah! Chẳng lẽ...
Nói đến đây Như Nguyệt vô ý thức che miệng của mình lại, ánh mắt các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần xung quanh nhìn qua Tề Nhạc sinh ra biến hóa cực lớn.
Hồ Quang có chút cà lăm nói:
- Lão, lão đại, không phải là anh làm đấy chứ?
Trong mắt Tề Nhạc toát ra nụ cười.
- Không, không phải tôi. Ít nhất không phải một mình tôi, nếu thật sự là do chúng tôi thì Vũ Mâu có một nửa trong đó. Năng lượng của chúng tôi va chạm nên sinh ra uy lực quá lớn, nhưng không nghĩ hậu quả lại tốt như vậy. Không tệ, bớt việc, cái dân tộc ti tiện kia nên biến mất đi.
Trong lòng Mephisto dâng lên một trận ác hàn, đám súc sinh này là người sao? Không, súc sinh không đủ hình dung bọn này! Phải nói là cái dân tộc Viêm Hoàng này còn ti tiện hơn cả súc sinh mới đúng! Hủy diệt một một quốc gia lại nói chuyện nhẹ nhõm như vậy, nếu như chúng thật sự làm với Hy Lạp... , thời điểm này hắn không còn hoài nghi cái gì nữa. Những gia hỏa Viêm Hoàng này đúng là lũ man rợ, quá đáng sợ, trong nội tâm Mephisto âm thầm thề sau này bất luận thời điểm nào cũng không đắc tội bọn này, nhưng nếu có thời điểm đắc tội thì phải dùng bom hạt nhân tiêu diệt dân tộc Viêm Hoàng súc vật này.
Một hồi khôi hài lấy việc Tề Nhạc trở về mà chấm dứt, đương nhiên Hy Lạp cũng không thể đi một chuyến uổng công, vì hắn mà mọi người vất vả bôn ba tới Hy Lạp, Tề Nhạc quyết định mang theo mọi người đi dạo biển Aegean. Có lẽ nguyên nhân vô cùng hưng phấn và Vũ Mâu không ở đây nên Tề Nhạc cũng giải thích với bọn người Mephisto. Nhưng mà Mephisto cũng không nhận ra đây là ý kiến hay. Hắn không muốn đám súc sinh này ở lại nơi này, thậm chí cầu mong đại ca Osama Binladen cho đánh bom tự sát giết sạch đám Viêm Hoàng này đi. Hắn nhanh chóng mang theo Tinh Tọa Thủ Hộ Giả quay trở về thần miếu Pathenon.
Biển Aegean vẫn đẹp như trước, đây là cảm giác tuyệt hảo làm cho các chiến sĩ cầm tinh đứng trên du thuyền cảm thấy mê ly, đẹp ở đây không cùng khái niệm với thời kỳ viễn cổ cự thú, nhất là từ trong miệng Tề Nhạc nghe giảng thuật truyền thuyết biển Aegean, tâm tình của bọn họ càng chập chờn.
Đứng ở trước mũi du thuyền, Tề Nhạc nhìn qua biển cả rộng lớn. Trong nội tâm của hắn lại xuất hiện thân ảnh của Vũ Mâu, lúc trước hắn và Vũ Mâu ở chỗ này trải qua một tháng tuyệt hảo, nhưng cũng chính vì thời gian đó làm hắn cùng Vũ Mâu xuất hiện tình cảm không nên xuất hiện, cho nên sau chuyện lần này hắn rất hối hận, nhưng mà trên thế giới này không có thuốc chữa hối hận, sau khi trải qua địa ngục và Thần Giới nghe Apollo giải thích. Trong nội tâm Tề Nhạc giảm bớt hận ý với Vũ Mâu rồi. Hắn thậm chí có chút ít mờ mịt, không biết cái chết của Văn Đình lúc trước nên trả thù ai. Nếu như chuyện này đưa đẩy tới cuối cùng thì trách nhiệm bản thân của hắn là cực lớn. Vũ Mâu lừa gạt cùng nước mắt bi thương của nàng, trong nội tâm của Tề Nhạc sinh ra mâu thuẫn đặc thù.
- Tề Nhạc, anh lại nhớ cô ta sao?
Như Nguyệt không biết lúc nào lại xuất hiện bên người Tề Nhạc.
Tề Nhạc không có giấu diếm, vô ý thức gật gật đầu.
Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu như Thái Dương thần Apollo nói là thật thì Vũ Mâu cũng không có chính thức khống chế thân thể của mình, nhưng mà chuyện giữa anh và nàng là vấn đề khó giải quyết. Tề Nhạc, anh...
Tề Nhạc ôm Như Nguyệt vào ngực của mình, ôn nhu nói:
- Anh biết rõ em lo lắng cái gì, em không cần lo đâu, có các em ở bên cạnh anh thì anh cảm thấy mình là nam nhân may mắn nhất trên đời rồi. Về phần vấn đề Vũ Mâu sẽ chờ chuyện của địa ngục và Minh giới giải quyết xong rồi tính. Anh và nàng đã chấm dứt rồi. Nhưng dù sao chuyện xảy ra lúc trước đã diễn ra. Cũng sinh ra hậu quả không thể vãn hồi. Tất cả chờ Cửu Tinh Liên Châu qua rồi nói sau.
Như Nguyệt nhoẻn miệng cười, nói:
- Anh nghĩ vậy là tốt nhất.
Gió biển lồng lộng thổi mái tóc của nàng bay ra sau, thân thể uyển chuyển mềm mại tiến vào ngực của Tề Nhạc, trước kia nàng là Phách Vương Long mạnh bạo hung hãn đòi hủy diệt Hy Lạp thì bộ dạng lúc này như sợ lạnh. Đặc biệt làm cho người ta trìu mến.
- Sau khi trở về sợ rằng sinh hoạt của chúng ta không bình tĩnh.
Tề Nhạc có chút buồn vô cớ nói ra.
Như Nguyệt gật gật đầu, nói:
- Em biết rõ. Ai nói chúng ta có năng lực thì vui sướng cơ chứ? Nếu ông trời đã giao cho chúng ta lực lượng thì có một số việc nhất định phải do chúng ta giải quyết. Tề Nhạc, anh có nắm chắc?