Gió thổi báo giông tố sắp đến, hết thảy đều không chấm dứt khi Tề Nhạc rời khỏi địa ngục, mà chỉ mới vừa bắt đầu.
...
Biệt thự Long Vực.
Như Nguyệt có chút phẫn nộ ném điện thoại lên ghế sa ***. Trong lòng nàng thì thào tự nhủ:
- Tên hỗn đản này! Lại không liên lạc được. Hắn nói trong mười ngày sẽ về, vậy mà đã nửa tháng đi qua vẫn không có tin tức nào. Chẳng lẽ hắn cũng không biết tất cả mọi người đang lo lắng cho hắn lắm sao?
- Đúng vậy. Lần này trở về, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho hắn.
Minh Minh ở bên cạnh nắm bàn tay nhỏ của mình khoa tay múa chân phụ họa.
Thương Băng buột miệng cười:
- Được rồi đó các cô nương, chỉ sấm to mưa nhỏ thôi à. Chờ hắn thật sự vừa về đến chỉ sợ hai người đã vứt sạch những thứ khác mà vùi đầu vào ngực hắn thì có.
Như Nguyệt cùng Minh Minh liếc nhìn nhau, khuôn mặt không khỏi đồng thời hồng lên.
Tuyết Nữ thanh tú động lòng người đứng ở bên cạnh Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của Như Nguyệt mỉm cười nói:
- Kỳ thật, mọi người cũng có thể lý giải được hắn mà, gánh nặng trên vai hắn nhiều lắm. Từ khi hắn có được lực lượng cường đại thì làm gì có thời gian yên tĩnh dù chỉ một ngày? Hắn đã đủ mệt mỏi rồi, em nghĩ nếu không phải chó chuyện cản trở thì hắn sẽ nhanh trở lại thôi.
Minh Minh cười nói:
- Vẫn là Tuyết Nữ mềm lòng a, thật không biết nên gọi em là Tuyết Nữ hay là Hỏa Nữ đây nữa?
Sắc mặt Tuyết Nữ đỏ lên, nàng nói:
- Minh Minh, chị lại giễu cợt em hả. Hừ, chờ Tề Nhạc trở về, em sẽ mách anh ấy. Nếu như em nhìn không sai thì tựa hồ chị vẫn còn là xử nữ, không bằng em nói cho Tề Nhạc...
- A! Tiểu nha đầu chết tiệt kia, vậy mà cũng dám nói hỏi, xem chị oánh chết em.
Thân hình lóe lên, Minh Minh đã hướng phía Tuyết Nữ nhào tới. Tuyết Nữ cười duyên phiêu nhiên né tránh, thân pháp của nàng cực kỳ mau lẹ, cho dù thực lực của Minh Minh mạnh hơn nàng cũng khó lòng đuổi kịp.
Như Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn hai người, nàng vô ý thức lắc đầu, nói:
- Được rồi, hai người đừng làm rộn nữa. Tình huống bên kia của tập đoàn Kỳ Lân như thế nào rồi?
Tuyết Nữ vừa nhào lên nắm lấy hai tay của Minh Minh vừa đáp:
- Tập đoàn không có vấn đề gì lớn, tuy rằng Tề Nhạc không có trở về, nhưng chúng ta đã đi hai chuyến tới thời kì Viễn Cổ Cự Thú vận đại lượng hoa quả về. Hiện tại nghiệp vụ tập đoàn đã hoàn toàn tiến nhập quỹ đạo, hơn nữa còn đánh vào thị trường quốc tế, dựa theo ý nghĩ ban đầu của Tề Nhạc, tại thị trường quốc tế này sản phẩm của tập đoàn Kỳ Lân chúng ta sẽ định giá siêu cao. Bất quá những kẻ ngoại quốc có tiền nhiều thật, giá cả cao như vậy mà vẫn thường xuyên xuất hiện tình huống thiếu hàng.
- Kim ngạch của công ty đã hối đoái xong, hơn nữa còn dư rất nhiều kim ngạch. Bác trai phái một số người gia nhập tập đoàn chúng ta, hắn là cao thủ quản lý tài sản, khi phát hiện kim ngạch dư đã bắt đầu vận tác vốn liếng thị trường, tư nguyên của công ty đã tuần hoàn tốt. Chờ Tề Nhạc trở về phải hỏi hắn xem có nên đưa ra thị trường không, sắp tới công ty chúng ta có giá trị lên tới gần năm tỷ USD rồi.
Như Nguyệt sợ hãi than:
- Phát triển đến loại trình độ này rồi hả? Khó trách, lũng đoạn ngành sản xuất luôn kiếm lợi nhiều nhất. Tuyết Nữ, vất vả cho em rồi.
Tuyết Nữ hì hì cười cười, nói:
- Vất vả cái gì đâu, dù sao tập đoàn Kỳ Lân là mọi người chúng ta. Như Nguyệt tỷ, không bằng chị đem công ty giao cho Thông Khiếu đại ca rồi tới hỗ trợ đi. Vị trí tổng giám đốc dành cho chị, có chị trợ giúp, công ty chắc chắn còn phát triển nhanh hơn nữa.
Như Nguyệt cười khổ lắc đầu, nói:
- Chị mà đi thì ca ca không mắng chết chị mới lạ. Đến lúc đó anh ấy còn chạy tới chỗ cha mẹ chị khóc lóc kể lể thì chị gặp phiền toái lớn rồi. Tập đoàn Kỳ Lân bên kia có em và chị Nguyệt Quan đã đủ rồi. Dù sao hiện tại cũng có tiền, em nên đăng nhiều báo tuyển dụng một ít tinh anh gia nhập trong tập đoàn. Ah, đúng rồi. Lần trước phản hồi thời kì Viễn Cổ Cự Thú có mang Tiểu Lâu cô nương trở về không. Tề Nhạc cũng thiệt là, đem người ta đi rồi bỏ mặc nàng ở đó. Mai mốt Hãn Mã đại ca lại càu nhàu với chúng ta.
Tuyết Nữ cười lắc đầu, nói:
- Yên tâm đi Như Nguyệt tỷ, Hãn Mã đại ca sẽ không càu nhàu đâu. Lần trước khi anh ấy cùng với em đi thời kì Viễn Cổ Cự Thú cũng đã có ý muốn đưa Tiểu Lâu cô nương trở về, nhưng nàng căn bản không có ý muốn về. Nàng thích cuộc sống nơi đó, còn nói bên đó phù hợp cho sinh hoạt của nàng, hết thảy đều an nhàn hòa bình. Nàng nói muốn có nhiều thời gian ở đó, chờ công ty chuẩn bị quảng cáo quý tiếp theo thì mới trở lại.
Như Nguyệt nói:
- Như vậy là tốt rồi. Tập đoàn không có vấn đề thì hết thảy đều dễ dàng hơn.
Minh Minh quay người lại, đi tới sau lưng Tuyết Nữ, hai tay ôm lấy eo nàng rồi dựa vào cười nói:
- Tập đoàn sao có thể xuất hiện vấn đề gì được chứ? Lần này chúng ta trợ giúp toàn thế giới giải quyết tiểu vấn đề hành tinh, mặc dù dưới sự đề nghị của Tề Nhạc, quốc gia không có tuyên bố thân phận của chúng ta. Nhưng mà, hiện tại quốc gia vẫn toàn lực trợ giúp, huống chi lợi nhuận của chúng là tiền của người nước ngoài mà. Như Nguyệt tỷ, hiện tại em không muốn đi học nữa, nếu không em cũng tham gia vào tập đoàn Kỳ Lân nhé. Tuyết Nữ, chị làm thư ký của em được không?
Tuyết Nữ buột miệng cười nói:
- Không cần đâu. Chị chờ làm thư ký cho Tề Nhạc đi. Nếu được như vậy thì chị sẽ lấy hết lương thưởng vì lão bản hắn luôn lười biếng bỏ bê công việc.
- Em dám giễu chị à?
Minh Minh lập tức chọc léc Tuyết Nữ lập tức làm cho Tuyết Nữ phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.
Nhìn các nàng cười đùa, lo lắng trong lòng của Như Nguyệt giảm đi rất nhiều. Chúng nữ tuy rằng đều có chung một người yêu, nhưng có lẽ là bởi vì đã từng trải qua sinh tử vì thế không hề có ngăn cách. Biệt thự Long Vực đã đã trở thành nhà của họ, các nàng cũng rất ăn ý chưa bao giờ đề cập muốn gả cho Tề Nhạc vì thế đều vui vẻ hòa thuận. Nếu như không phải bởi vì Tề Nhạc không gặp chuyện mà cảm thấy sợ hãi thì các nàng sẽ càng thêm vui vẻ.
Minh Minh nói không sai, từ lần trước chấp hành nhiệm vụ trở về, bất luận là tập đoàn Long Vực của Như Nguyệt hay là tập đoàn Kỳ Lân của Tề Nhạc đều đã nhận được chiếu cố toàn lực của quốc gia. Thực ra miễn thuế toàn diện đã mang tới lợi ích vô cùng lớn cho hai tập đoàn.