- Tề Nhạc, hiện tại anh còn nói tới lịch lãm sao? Anh không có phát hiện chúng tôi bị vòi rồng cùng tuyết lở tập kích a. Tại sao muộn như vậy mới đi qua cứu viện?
Tề Nhạc nói:
- Cái khác tôi không nói nhiều. Ngày mai tiếp tục, nhiệm vụ là leo lên một ngọn núi.
- Không được!
Quản Bình kiên quyết phản đối:
- Tề Nhạc, anh tỉnh lại đi. Nếu như lại tiếp tục, chỉ sợ ngay cả chúng tôi cũng không duy trì được nữa. Hôm nay song long xuất hiện trên núi, nếu không phải là Như Nguyệt kịp thời đuổi tới, sợ là chúng tôi đều không thể toàn thân trở ra. Có lẽ tai nạn tự nhiên sẽ không tái xuất hiện, nhưng hai đầu hung thú cường đại đó đủ để cấu thành uy hiếp với chúng tôi rồi. Có lẽ chiến sĩ sinh tiếu chúng ta còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà người của tứ đại gia tộc làm sao xử lý? Chẳng lẽ, anh muốn để cho bọn họ chết ở chỗ này sao? Dùng tình huống thân thể của họ hiện tại, sáng mai có thể đứng dậy không cũng là một vấn đề.
Tề Nhạc quay người nhìn Quản Bình nói:
- Những chuyện này không cần anh phải lo lắng, mau đi nghỉ ngơi đi. Buổi sáng ngày mai mọi người tự nhiên sẽ biết rõ vì sao tôi muốn mọi người tiếp tục lịch lãm rèn luyện rồi. Buổi sáng ngày mai các đội trưởng đều không cần tham gia, để cho 120 người của tứ đại gia tộc này lên núi. Tốt rồi, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi a, thuận tiện ăn một chút gì.
Vừa nói dứt lời, tay phải hắn ấn lên Kỳ Lân Châu trước ngực Châu, theo một cỗ nhân uân chi khí phát ra, trên mặt đất lập tức xuất hiện đại lượng hoa quả.
Chứng kiến số hoa quả này, thần sắc các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mới dễ nhìn một ít, trong lòng đều nghĩ đến thì ra hắn đi hái hoa quả cho mọi người, khó trách lại tới cứu viện muộn. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc vì sao Tề Nhạc yêu cầu ngày mai tiếp tục lịch lãm rèn luyện, nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy ăn xong hoa quả rồi tính tiếp. Thân thể được nghỉ ngơi buông lỏng, sau khi trải qua khó khắn, hiện tại mọi người cần gấp rút bổ sung năng lượng. Đồ ăn tự nhiên là một trong những chọn lựa không tồi.
Toàn bộ kinh nghiệm lịch lãm rèn luyện chừng ba giờ, Tề Nhạc phân phó mọi người xong lập tức trở lại đi tìm Như Nguyệt đang tu luyện trong căn nhà bằng đá. Trạng thái của Như Nguyệt lúc này không còn tới ba thành sức lực, chiến một trận cùng Hắc Long nàng đã đem hết toàn lực. Nếu như không phải Hắc Long cuối cùng đột nhiên bỏ đi, sợ rằng người thất bại chính là nàng.
Từng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trở lại phòng mình tu luyện khôi phục vân lực, dùng tinh thần lực kiểm tra một lượt tình huống của mọi người, Tề Nhạc lén lút từ trong phòng đi ra. Lúc này, trong doanh địa hoàn toàn thanh tỉnh chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn.
Cảm thụ được tiếng hít thở đều trong doanh địa, Tề Nhạc không khỏi than nhẹ một tiếng, lầu bầu nói:
- Hy vọng các người có thể hiểu được lỗi khổ tâm của tôi a. Chỉ cần có thể, tôi sẽ không để cho bất luận người nào nào bị thương tổn. Không chính thức giãy dụa bên bờ sinh tử thì các người làm sao có thể nhanh chóng trưởng thành? Dù cho bên bờ sinh tử là tôi tạo cho các người.
Nói xong câu đó, thân ảnh của Tề Nhạc biến mất trong phòng của thành viên tứ đại gia tộc. Hắn không phải là trợ giúp những người này chữa thương, mà là bảo trì hình thái năng lượng thân thể của bọn họ, cũng dùng vân của mình thúc động vận chuyển năng lượng bản thân họ. Dù sao những người tuổi trẻ này đều tu luyện trong thời gian không ngắn, chỉ cần có thể vận chuyển lại, sẽ tự hành dựa theo phương pháp tu luyện vốn có tiến hành tu luyện. Phụ trợ tất cả mọi người tiến vào trạng thái tu luyện, thời gian đã mất một tiếng.
Một lần nữa trở lại đất trống, Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn sắc trời, khóe miệng toát ra một tia mỉm cười thản nhiên:
- Bằng hữu cũ, ngài đã đến rồi sao?
Vừa nói dứt lời, hắn bay lên trời, hai tay hướng thân thể hai bên mở rộng hoạch xuất một đạo vòng cung duyên dáng bay lên trên không phiến rừng rậm nguyên thủy.
Khí tức quen thuộc rất nhanh tiếp cận, Tề Nhạc phiêu nhiên dừng lại giữa không trung như lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.
Thời gian không dài, một đạo hỏa hồng sắc thân ảnh cơ hồ là dùng phương thức lập loè bay tới, tốc độ cực nhanh, lấy mắt thường đều không thể nhìn rõ ràng. Nhưng mà nhìn bằng mắt thường cũng không ảnh hưởng tới cảm giác của Tề Nhạc. Dù sao Tề Nhạc dùng tâm nhãn quan sát thế giới này, năng lượng khí tức tràn đầy năng lượng tự nhiên khiến tâm nhãn có khả năng phát huy so với ở thời hiện đại mạnh hơn rất nhiều.
- Mặc Hỏa tiền bối, ngài đã tới.
Tề Nhạc mỉm cười bay lên.
Đúng vậy, người tới là Mặc Hỏa. Lúc này, hắn không có hiển lộ ra hình thái nguyên bản của mình, mà hóa thân thành một vị trung niên anh tuấn, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Tề Nhạc. Khi hắn chứng kiến bộ dạng của Tề Nhạc không khỏi lại càng hoảng sợ:
- Tề Nhạc, làm sao con biến thành như vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Ta một cảm giác được khí tức của con đột nhiên xuất hiện thì lập tức chạy tới.
Với tư cách là Thần Thú Chi Vương, và cũng là tộc trưởng Kỳ Lân nhất tộc, cảm ứng tự nhiên của Mặc Hỏa nhạy cảm nhất đối với khí tức Kỳ Lân. Tề Nhạc đột nhiên xuất hiện ở thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú hắn như thế nào lại không cảm thụ được? Vừa phát hiện Tề Nhạc xuất hiện, Mặc Hỏa lập tức mừng rỡ trong lòng, bỏ qua hết thảy mọi chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây.
Tề Nhạc cười khổ một tiếng, nói:
- Một lời khó nói hết, lần này con còn mang rất nhiều người đến, còn có vũ khí mọi người cần. Mặc Hỏa tiền bối, tình huống của bên này như thế nào đây? Hiện tại hung thú còn càn rỡ như trước không?
Mặc Hỏa cảm thán nói:
- Đôi khi, chỉ cần anh hùng xuất hiện đủ để cải biến toàn bộ cục diện. Mà con chính là anh hùng của chúng ta ah! Khi con giúp những lão gia hỏa bọn ta kéo dài tuổi thọ, toàn bộ Kỳ Lân nhất tộc càng thêm cao hứng, nhất là sau khi có được tin tức con đã thu phục Ngưu Ma Vương. Chúng ta lập tức bắt đầu tổ chức các thành viên thần thú phản kích hung thú. Trước kia khi có Ngưu Ma Vương, hung thú cũng không phải là bền chắc như thép, cho tới bây giờ cũng vậy, vì thế tuy rằng số lượng của bọn họ nhiều hơn thần thú so với chúng ta không ít, cũng rất khó chiếm được tiện nghi trước mặt chúng ta. Hiện tại Vương của Hung Thú là Ngưu Ma Vương lại biến mất. Nguyên bản hung thú bền chắc như thép cũng phân liệt, dùng tính cách ích kỷ của họ tự nhiên sẽ không nguyện ý tôn người khác lên làm vua. Tam đại hung thú vương giả phân biệt dẫn theo một nhóm người, đem trọn hung thú trận doanh chia làm ba bộ phận tạo cho chúng ta một cơ hội. Sau một chiến dịch, thần thú chúng ta đã dần dần chuyển nghịch tình huống xấu. Tuy rằng đám hung thú đó cũng tổ chức mấy lần phản kích, nhưng mà chúng ta chỉ phát động công kích khi chúng tách ra, chiếm được không ít tiện nghi. Tin tưởng, tối đa một trăm năm, thần thú chúng ta có thể một lần nữa áp chế hung thú. Chờ đến lúc đó, tiểu Kỳ Lân đều lớn lên, sau đó là thời kỳ hiển uy của chúng.