Vương của Hung Thú Ngưu Ma Vương im im lặng lặng phiêu phù ở giữa không trung, hắn không có phát hiện Nguyệt Dạ thoát đi sao? Điều này làm sao có thể, dùng thực lực của hắn thì vừa lúc đến nơi này, tinh thần lực đã đem toàn bộ lãnh địa Tộc Nguyệt bao phủ vào bên trong, bạch hổ mang theo Nguyệt Dạ dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, nhưng căn bản không cách nào đào thoát khỏi tinh thần lực của hắn. Chỉ có điều trong mắt hắn, Nguyệt Dạ so ra cũng chỉ bằng một con kiến mà thôi. Vì thế hắn không thèm để ý, mà chỉ muốn trêu đùa hí lộng mèo vờn chuột một phen, lúc này hắn chính đang nghĩ như thế.
- Đại Bằng, có con mèo nhỏ mang theo một người của Tộc Nguyệt chạy về bên kia, ngươi mau cho một thủ hạ đi kết liễu bọn chúng đi.
Ngưu Ma Vương cảm giác được bạch hổ sắp thoát khỏi phạm vi tinh thần lực của mình. Lúc này mới hướng Đại Bằng Minh Vương ra lệnh. Ở bên trong đám hung thú luận tốc độ phi hành, tự nhiên là Đại Bằng Minh Vương mạnh nhất. Theo suy nghĩ của Ngưu Ma Vương, bạch hổ đào tẩu kia mà bị thượng vị hung thú Kim Sí Đại Bằng Điêu truy đuổi thì hoàn toàn có thể đơn giản thu thập.
- Vâng, Vương tôn kính.
Sau khi Đại Bằng Minh Vương đáp ứng một tiếng, trong miệng phát ra một tiếng thét dài bén nhọn. Lập tức, một con Kim Sí Đại Bằng Điêu tu vi sáu ngàn năm bay lên trời, đập đôi cánh màu vàng bay tới bên cạnh Đại Bằng Minh Vương.
Đại Bằng Minh Vương chỉ chỉ phương hướng theo lời Vương của Hung Thú nói vài câu. Trong mắt Kim Sí Đại Bằng Điêu lập tức toát ra vẻ hưng phấn khát máu, đôi cánh cực lớn mạnh mẽ giang ra rồi hóa thành một đạo kim quang bay ra ngoài.
Ngưu Ma Vương rất hưởng thụ đem tinh thần lực khống chế chung quanh Nguyệt Lượng Hồ. Tộc Nguyệt nhân mỗi khi hét thảm một tiếng, đều làm cho trong lòng của hắn sinh ra vài phần khoái cảm, giết chóc là thiên tính của hắn, hủy diệt là tình yêu của hắn.
Hắn đã hoàn toàn đắm chìm bên trong cảnh giết chóc mỹ diệu trước mắt, hắn đang tưởng tượng ra biểu tình của các thần thú sau khi biết rõ tổng bộ Tộc Nguyệt bị hủy, mấy vạn Tộc Nguyệt nhân bị giết chết.
Bạch hổ không hề giữ lại phóng thích ra năng lượng trong cơ thể chính mình, đúng là sức mạnh từ lúc còn bú tí cho tới bây giờ. Khu rừng rậm này nó rất quen thuộc, trong lúc chạy trốn còn có thể xảo diệu né nhanh qua những cây cối cực lớn, đồng thời nó dùng năng lượng của mình thủ hộ Nguyệt Dạ còn đang trong tình trạng bi thương. Lúc này Nguyệt Dạ đã bởi vì bi thương quá độ mà hoàn toàn ngây dại. Ngay cả bản năng thân thể cũng đã mất đi, nếu không phải bạch hổ che chở nàng, chỉ sợ nàng đã sớm té xuống rồi.
Bạch hổ cũng không biết mình chạy đã được bao xa, năng lượng trong cơ thể nó đang nhanh chóng tiêu hao, nhưng nó cũng không dám dừng lại. Khi một khắc hủy diệt phủ xuống, nó cảm giác được rõ ràng công kích của địch nhân cường đại đến cỡ nào, chẳng những là nó không thể nào đối kháng mà cho dù đội hình thần thú cường đại nhất tới đây, cũng chưa chắc có thể lấy được chỗ tốt.
Bây giờ là sinh tử tồn vong trước mắt, nó biết rõ, chính mình chỉ có cách chạy càng xa thì mới càng có khả năng sống sót. Vì thế, nó không chút tiếc rẻ năng lượng bản thân điên cuồng chạy trốn về một phương hướng, hy vọng những hung thú kia không cảm nhận được khí tức của mình.
Nhưng mà tốc độ của bạch hổ có nhanh đến mấy cũng có thể theo kịp hung thú phi hành trên không trung sao? ? Đáp án tất nhiên là không thể. Nhất là thượng vị hung thú Kim Sí Đại Bằng Điêu dùng tốc độ phi hành nhanh nhất đuổi theo.
Cảm thụ khí tức năng lượng mạnh mẽ dò tới, trong lòng bạch hổ lập tức chìm xuống. Nó rõ ràng cảm giác được nguy cơ cực lớn đang tiếp cận chính mình, nguy cơ càng gần thì thông qua cảm ứng khí tức, nó đã xác định được đối thủ đuổi theo. Chạy trốn dần dần chậm lại, nó biết rõ, mình đã không có khả năng chạy trốn nữa rồi.
Thở hào hển một cách kịch liệt, nước miếng không ngừng từ trong miệng nhỏ ra. Thể lực của bạch hổ liều mạng chạy như điên đã còn thừa không có mấy, lúc này sợ hãi trong mắt hổ cực lớn đã hoàn toàn biến mất, chạy không thoát thì chỉ còn cách lợi dụng thời gian cuối cùng này khôi phục lại vài phần năng lượng này quyết gạch ngói cùng tan cùng đối thủ mà thôi.
Bạch hổ một bên dốc sức liều mạng hấp thu lấy phần tử năng lượng trong không khí, một bên đem Nguyệt Dạ vẫn đang bi thương đặt xuống. Cái đầu cự đại của nó không ngừng dụi vào người Nguyệt Dạ, trong miệng phát ra từng tiếng gầm trầm thấp. Dưới sự nỗ lực không ngừng của bạch hổ, Nguyệt Dạ cuối cùng từ trong bi thương tỉnh táo lại. Nhìn đầu hổ cực lớn trước mắt, nàng cũng biết là bạch hổ muốn cứu được tánh mạng của mình, ngắn ngủi nhìn chăm chú một lát. Nguyệt Dạ oa một tiếng khóc lên, tiếng kêu thảm thiết của các tộc nhân vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai nàng, nàng tuy rằng không muốn tin tưởng nhưng trong lòng hiểu rõ, tộc nhân của mình đã không có khả năng có hy vọng còn sống.
Đột nhiên xuất hiện nhiều hung thú như vậy, nàng lần đầu tiên mới được chứng kiến, những hung thú cường đại đó nàng chưa từng gặp bao giờ. Nàng biết rõ, nhà của mình đã bị hủy diệt trong công kích của đám hung thú đó. Mà các tộc nhân chỉ sợ cũng không có một ai thoát khỏi ma chưởng của hung thú.
Ôm cái đầu to của bạch hổ, Nguyệt Dạ khóc lớn:
- Tiểu bạch, tiểu bạch chúng ta nên làm cái gì bây giờ. Tộc nhân của ta, bọn họ...bọn họ...
Ánh mắt của Bạch hổ bình tĩnh mang theo vài phần sủng nịch, nhìn Nguyệt Dạ giống như nhìn con của mình. Nó gầm thét vài tiếng trầm thấp tựa hồ đang an ủi Nguyệt Dạ.
Nguyệt Dạ mạnh mẽ ngẩng đầu lên:
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Để cho ta đi, không. Ta không đi, ta tuyệt đối sẽ không để một mình ngươi ở lại.
Bạch hổ lần nữa phát ra tiếng gào thét, chỉ có điều tiếng gầm gừ của nó lúc này đây lại tràn đầy uy nghiêm. Mà mắt hổ lại toát ra vẻ lo lắng, cái đầu to không ngừng dụi vào bờ vai của Nguyệt Dạ.
- Ta hiểu, địch nhân cường đại như vậy. Nhưng mà tộc nhân của ta đều đã bị chết, đừng nói ta chưa hẳn có thể chạy thoát khỏi sự đuổi giết của những hung thú đó, cho dù có thể chạy đi thì như thế nào đây? Mấy vạn tộc nhân đều đã bị chết rồi, ta sao dám đối mặt với mẫu thân? Tiểu bạch, từ lúc ta còn rất nhỏ. Ngươi vẫn thủ hộ ta. Trong lòng ta, ngươi cùng cha cũng không có khác nhau. Ta tuyệt đối không thể có thể vứt bỏ ngươi. Một người chạy trốn cũng phải chết thì để cho chúng ta chết cùng một chỗ a.
Nguyệt Dạ vừa dứt lời, trên không trung đã truyền đến một hồi cương phong hung mãnh. Lá cây tách ra, một mảnh quang mang màu vàng hiện lên, một khoảng rừng rậm toàn đại thụ cao hơn ba mươi mét lập tức bị ngã xuống một khoảng lớn. Thân hình cực lớn của Kim Sí Đại Bằng Điêu xuất hiện ở trong tầm mắt của bạch hổ cùng Nguyệt Dạ. Lúc này, nó mang đến một luồng khí tức vô cùng khủng bố.