- Xin chào ngài. Ấn linh tiền bối. Ta là Tề Nhạc.
Ấn linh cao thấp đánh giá Tề Nhạc vài lần rồi lạnh nhạt nói:
- Hiên Viên à. Bàn Cổ rời núi cùng ta có quan hệ gì, đó là chuyện của ngươi. Chỉ cần Hạo Thiên tháp không có xuất hiện, ta cũng chẳng muốn đi làm gì. Chẳng lẽ ngươi không biết nghỉ ngơi bên trong không gian của mình thoải mái dễ chịu đến cỡ nào sao?
Hiên Viên Hồn hừ một tiếng, nói:
- Thôi bớt xàm đi. Thư giãn cái rắm, cũng chỉ có ngươi mới ngủ được. Không theo ta đi, hừ hừ, ta trực tiếp sẽ hủy ngũ hành không gian này của ngươi đi, xem ngươi còn thư giãn thế nào.
Ấn linh giận dữ nói:
- Ngươi đang muốn ép buộc ta sao?
Hiên Viên Hồn ngạo nghễ nói:
- Đúng vậy, chính là bắt buộc ngươi thì thế nào? Ngươi cắn ta ah! Đáng tiếc ngươi không có cái cái sức này.
- Ngươi. . .
Ấn linh nổi giận đùng đùng nhìn Hiên Viên Kiếm khổng lồ giữa không trung, hắn giơ tay phải của mình chỉ hướng Tề Nhạc nói:
- Nhân loại, ngươi tránh đi chỗ khác, xem ra ta không giáo huấn lão gia hỏa hung hăng càn quấy này một chút thì hắn không biết cái gì gọi là Thiên Địa ngũ hành.
Trong không gian Ngũ Hành Sơn Nhạc này, Không Động Ấn hiển nhiên là chúa tể tuyệt đối. Tề Nhạc chỉ cảm thấy hoa mắt, khi cảnh vật chung quanh trở nên rõ ràng, hắn phát hiện mình trở lại đại điện. Trong lòng của Tề Nhạc sẽ không lo lắng Hiên Viên Kiếm, bởi vì dù sao bài danh của Hiên Viên Kiếm cũng cao hơn Không Động Ấn rất nhiều lần. Hơn nữa trước trong nháy mắt trước khi Tề Nhạc đi, rõ ràng rõ ràng thấy được trên mặt ấn linh Không Động Ấn toát ra một tia tươi cười nhàn nhạt.
Thời gian chờ đợi không lâu lắm, khi Tề Nhạc cảm giác được một cỗ năng lượng ba động mãnh liệt xuất hiện thì hắn đã trở lại trong không gian Ngũ Hành Sơn Nhạc, làm cho Tề Nhạc chịu hoảng sợ chính là Ngũ Hành Sơn Nhạc không hề còn những đỉnh núi nữa. Còn bộ dạng của ấn linh rất chật vật, năm đầu bất tử thần long phiêu phù ở chung quanh thân thể của hắn quay quanh. Quần áo nguyên bản sạch sẽ trở nên tán loại, rách rưới, còn hào quang bề ngoài hòn đá có năm góc của Không Động Ấn cũng ảm đạm rất nhiều.
Hiên Viên Hồn đã sớm hiện ra chân thân, tay cầm Hiên Viên Kiếm nhìn ấn linh, bộ dạng của hắn cũng không khá hơn ấn linh bao nhiêu. Khí tức có chút tán loạn, quang mang bên trên Hiên Viên Kiếm không còn linh tính như trước nữa.
Ấn linh chán nản nói:
- Không nghĩ tới ah! Đánh nhau trên địa bàn của mình mà không lại ngươi, tên gia hỏa chết tiệt ngươi vẫn mạnh như vậy. Mặc kệ, ngươi trả lại Ngũ Hành Sơn Nhạc cho ta, ngươi bổ chúng tan tành như thế thì ta làm sao bây giờ.
Hiên Viên Hồn cười hắc hắc đáp:
- Đó là chuyện của ngươi, chẳng có quan hệ gì với ta. Bất quá, nếu như ngươi chịu đi cùng ta, nể mặt chủ nhân mới, chờ sau khi nhiệm vụ của chúng ta chấm dứt, ta có thể cân nhắc giúp ngươi chữa trị cái phá sơn này một chút.
- Phá sơn? Phá cái đầu của ngươi, nếu không phải dựa vào khí tức sắc bén của bản thân ngươi thì trong không gian Ngũ Hành Sơn Nhạc của ta, tuyệt đối không có khả năng đánh thắng được ta. Ngươi đừng quên, ngũ hành năng lượng nơi này đều chịu sự khống chế của ta.
Ấn linh bất mãn lên tiếng.
Hiên Viên Hồn có chút không kiên nhẫn hỏi:
- Tốt rồi tốt rồi, thống khoái một chút đi. Ngươi rốt cục có đi với chúng ta không? Không đi coi như xong, đừng chậm trễ thời gian quý giá của chúng ta.
Ấn linh liếc qua Tề Nhạc vừa vào trong không gian ngũ hành một lần nữa rồi nói:
- Chính là hắn sao? Hiên Viên, ngươi cũng biết tính tình của ta. Hắn dựa vào cái gì có thể trở thành chủ nhân của ta?
Hiên Viên Hồn nhún vai bộ dáng không thèm quan tâm:
- Tùy ngươi thôi. Ngươi đang suy nghĩ gì chẳng lẽ ta còn không biết sao? Tề Nhạc, hắn muốn ngươi thông qua khảo nghiệm của hắn mới tán thành ngươi, hãy để cho hắn nhìn xem hiện tại nhân loại đã mạnh tới trình độ nào rồi.
Muốn đánh nhau sao? Tề Nhạc cho tới bây giờ chưa sợ qua người nào, dù cho đối mặt Xi Vưu cũng như thế. Lúc trước đạt được Hiên Viên Kiếm đã từng đánh với Hoàng Đế một trận, đạt được Côn Lôn kính lại cùng kính tiên đánh qua. Hiện tại gặp ấn linh của Không Động Ấn, muốn đánh thì đánh, hắn tuyệt sẽ không lùi bước. Ánh mắt Tề Nhạc rơi vào trên người ấn linh. Tề Nhạc không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói:
- Khảo nghiệm như thế nào, mời tiền bối nói cho ta biết.
Nhìn dáng vẻ cung kính của Tề Nhạc, sắc mặt ấn linh trở nên dễ nhìn một ít. Hắn nói:
- Chỉ cần ngươi có thể kiên trì công kích của bất tử thần long một canh giờ, ta liền tán thành thực lực của ngươi. Điều kiện tiên quyết là không thể có trợ giúp của hắn.
Vừa nói dứt lời, ấn linh chỉ Hiên Viên Hồn bên cạnh.
Chiến đấu cùng ngũ hành bất tử thần long, còn phải kiên trì một canh giờ? Đây chính là hai điều kiện a. Chuyện này không thể có khả năng a. Bất tử thần long nếu là bất tử thì chính mình không khả năng phá hủy chúng, đồng thời cũng không có khả năng không phá hủy. Nếu như trước đó như Hiên Viên Hồn nói, thực lực của mỗi một đầu bất tử thần long đều không sai biệt lắm với Tiểu Bằng, với thực lực của mình muốn đánh với họ thì không dễ dàng lắm. Chỉ sợ Ngưu Ma Vương mới có lực lượng dễ dàng trong vòng vây phản công và giành được thắng lợi.
Tề Nhạc vừa nghĩ đến Ngưu Ma Vương, thanh âm của Ngưu Ma Vương cũng đã vang lên trong lòng hắn:
- Thế nào, muốn đưa ra thỉnh cầu thứ hai của ngươi hay không. Ai, lão Ngưu ta thật ghen tị. Tiếp xúc Hiên Viên Kiếm cùng Côn Lôn kính về sau lại có một khả năng lấy được thần khí nữa, sao ta không gặp chuyện tốt như vậy chứ? Yên tâm, năm con rồng tuy rằng rất lợi hại, nhưng mà chỉ cần có lão Ngưu ta xuất mã, vượt qua khảo nghiệm chẳng qua là chuyện rất nhẹ nhàng. Đồng thời, ngươi cũng không tính không tuân theo quy định, dù sao, ta bây giờ là sử lệnh của ngươi, cũng là một bộ phận thực lực của Kỳ Lân.
Nếu như nói Tề Nhạc không tâm động, vậy là tuyệt đối không có khả năng, nhưng mà sau khi hắn cân nhắc thì vẫn cảm thấy nên cự tuyệt đề nghị của Ngưu Ma Vương. Ngưu Ma Vương đáp ứng ba điều kiện của mình có thể nói là cây cỏ cứu mạng ah! Không đến tình cảnh nguy hiểm trước mắt thì tuyệt đối không thể đơn giản sử dụng. Hơn nữa, hiện tại Ngưu Ma Vương ở bên trong thân thể của mình tất nhiên cũng đã nghe được lời nói trước đó của Trát Cách Lỗ, tự nhiên biết rõ sự huyền bí của Bàn Cổ Phủ. Nếu để cho hắn chiếm được Bàn Cổ Phủ thì quả là chuyện xấu.
- Không cần, nếu tiếp nhận khảo nghiệm của Không Động Ấn, ta đương nhiên muốn thông qua bằng thực lực của mình. Thời điểm phải dùng tới ngươi, ta tự nhiên sẽ gọi ngươi tỉnh lại.
Cự tuyệt đề nghị của Ngưu Ma Vương, Tề Nhạc hướng ấn linh gật nhẹ đầu, trầm giọng nói:
- Tiền bối, vậy chúng ta bây giờ bắt đầu thôi.
Bất luận thành bại, hắn đều không hy vọng chậm trễ thời gian nữa.